Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869. Tiểu Lục Có Khả Năng Gặp Nguy Hiểm

Chương 869. Tiểu Lục có khả năng gặp nguy hiểm Chương 869. Tiểu Lục có khả năng gặp nguy hiểm

Chương 869: Tiểu Lục có khả năng gặp nguy hiểm

Mùi máu tươi??

Vẻ mặt Cố Vân Đông chợt cứng đờ, một tay giữ chặt lấy Thiệu m muốn bước vào cửa: “Mẹ, chờ một chút.”

Thiệu m mặt đầy nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Cố Vân Đông quay đầu, dặn dò Đồng Thủy Đào đang kéo xe ngựa: “Chăm sóc tốt cho mẹ ta, ở bên ngoài chờ ta.”

Đồng Thủy Đào nhìn vẻ mặt thận trọng của cô, vội vàng cẩn thận bảo vệ Thiệu m.

Thiệu m thấy vẻ mặt của cô, lập tức trở nên căng thẳng, trong nhà này có cái gì sao?

Cố Vân Đông chậm rãi vào cửa, hậu viện còn chứa một vài đồ lặt vặt, còn có không ít vật liệu gỗ, tuy rằng cũng không phải loại tốt nhất, nhưng đồ vật cũng đáng giá rất nhiều tiền.

Hậu viện của cửa hàng này rất lớn, cho nên sau khi cửa hàng khai trương, Cố Đại Phượng và Biển Hán tính dọn đến sống ở hậu viện, cũng không cần đến phố Hưng Thao bên kia thuê nhà.

Hiện giờ nó đang được trang hoàng, theo lý mà nói, đồ đệ Tiểu Lục hiện đang theo dượng học việc, chắc đang sống ở hậu viện, coi như để trông những vật liệu này.

Cố Vân Đông ngửi được mùi máu tươi này, có chút lo lắng mùi máu tươi này có phải là của Tiểu Lục không, lo hắn gặp phải bất trắc.

Nhưng nếu không phải là Tiểu Lục, vậy chứng tỏ có người ngoài xông vào cửa hàng, người này có khả năng còn ở đây.

Như thế, Tiểu Lục càng thêm nguy hiểm.

Cô càng đi vào bên trong, Thiệu m càng lo lắng, Đồng Thủy Đào cũng sốt ruột nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người ra đây đi, để muội đi xem, mau ra đây đi tiểu thư.”

Cố Vân Đông xua xua tay, bảo nàng đừng lên tiếng. Cô cầm sẵn nỏ tiễn trong tay, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Cô đi thẳng đến phòng Tiểu Lục xem trước, cửa phòng mở ra, bên trong lại không có một bóng người.

Cố Vân Đông lui ra, lại đi xem gian phòng khác, vẫn không ai.

Cô híp mắt, khóe mắt chợt thấy có vài vết máu màu đỏ tươi dưới góc tường.

Cố Vân Đông đi qua, ngẩng đầu nhìn góc tường, xem ra quả thật có người ngoài trèo tường vào.

Cô lần theo vết máu kia đi vào bên trong, nó dẫn đến nơi giao nhau giữa sân và cửa hàng phía trước.

Người này trốn bên trong cửa hàng?

Cố Vân Đông nhìn vết máu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, hơi nheo mắt lại, duỗi tay nắm lấy rèm cửa, ngay sau đó đột ngột xốc lên.

Ngay sau đó, một đạo kiếm quang chợt xẹt ngang về phía cổ cô.

Cố Vân Đông biến sắc, nhanh chóng lùi lại hai bước, nỏ tiễn trong tay trực tiếp bắn về phía hắn.

Người nọ cũng ‘ tạch ’ một chút lui về phía sau, sau đó rên lên một tiếng.

Cố Vân Đông biết mình không bắn trúng hắn, nhưng sau khi xác thật có kẻ xâm nhập, cô lập tức lớn tiếng gọi người.

Không ngờ bên trong đột nhiên truyền đến âm thanh trầm thấp uy hiếp: “Nếu ngươi kêu lên, ta lập tức giết hắn.” Giọng nói của hắn khàn khàn, hô hấp dồn dập, dường như bị trọng thương.

Cố Vân Đông sớm nhận ra ‘ hắn ’ đang chỉ ai, ngoài Tiểu Lục thì còn ai ở chỗ này?

“Ngươi là ai, đột nhập vào cửa hàng ta làm gì?”

Người bên trong không trả lời, Cố Vân Đông lại hỏi lần nữa, đối phương vẫn không lên tiếng.

Cố Vân Đông: “……”Sẽ không, ngất rồi chứ?

Cô suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta không hét lên đâu, ngươi không cần làm hại người bên trong. Ta thấy ngươi trèo tường phía sau vào, đoán chừng là vì tránh né kẻ thù hoặc là truy binh mới đến đây, vậy cũng coi như chúng ta không oán không thù, chỉ cần ngươi không đả thương người, ta cũng sẽ không báo quan.”

Bên trong vẫn không có tiếng động, Cố Vân Đông ngồi xổm xuống, nhặt một thanh gỗ mở rèm cửa.

Lần này không có ánh kiếm, nhưng Cố Vân Đông lại thấy người đàn ông bị thương ngã xuống đất.

Quả nhiên hôn mê.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận đi vào bên trong.

Cách hắn khoảng hai bước chân, Cố Vân Đông lại cầm gậy chọc chọc hắn.

Rất tốt, không có phản ứng.

Nhưng mà……

Cố Vân Đông đột nhiên nhíu mày, ánh mắt trở nên kỳ lạ.

Người này, hình như có chút quen thuộc.

Thật sự có chút quen mặt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không nghĩ ra đã gặp qua hắn ở đâu.

Nhưng hiện tại cũng không phải lúc để nghĩ việc này, cô xoay người, nhìn thấy Tiểu Lục nằm dưới đất, cũng đang ngất xỉu.

Cố Vân Đông vội vàng tiến lên, đặt ngón tay lên mạch đập của hắn, cảm giác nhịp đập vẫn rất mạnh, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, Cố Vân Đông nhanh chóng phát hiện cánh tay hắn bị thương, bị kiếm cắt một đường lớn.

Tuy rằng bây giờ đã không còn chảy máu, nhưng nhìn quần áo hắn đã hoàn toàn nhuộm đỏ, lượng máu chảy ra không ít, chẳng trách sắc mặt lại tái nhợt như vậy.

Cố Vân Đông nhìn miệng vết thương kia, cảm thấy có chút kỳ quái, hình như phía trên có rắc bột cầm máu.

“Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?” Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói gấp gáp.

Cố Vân Đông quay đầu, nhìn thấy Đồng Thủy Đào vội vàng chạy tới.

Cô quay đầu nhíu mày: “Không phải nói muội bảo vệ mẹ ta sao?”

“Phu nhân không yên tâm cho tiểu thư, kiên trì bảo muội tới đây, muội đưa phu nhân đến cửa hàng bên cạnh, nhờ nữ chưởng quầy bên kia chiếu cố.” Cửa hàng bên cạnh buôn bán tơ lụa, mấy ngày nay Thiệu m thường xuyên tới cửa hàng hoa trang trí, hai người cũng rất quen thuộc.

Đồng Thủy Đào cũng không dám đi xa, sợ Cố Vân Đông bên này cần hỗ trợ lại tìm không thấy mình.

Cũng may cửa hàng bên cạnh đã mở cửa, đưa Thiệu m qua đó, có người đến người đi cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Cố Vân Đông nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đồng Thủy Đào nói xong lại nhìn tình hình trong cửa hàng, nhìn thấy hai người ngã trên mặt đất, trên người đều là máu giống như đã chết, nàng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.

“Tiểu, tiểu thư, bọn họ……”

Cố Vân Đông ‘ suỵt ’ một tiếng: “Yên tâm, chưa chết. Muội đi tìm một sợi dây thừng, trói người này lại trước.”

Đồng Thủy Đào gật đầu liên tục, vội vàng chạy đi.

Cố Vân Đông lấy băng vải trong không gian ra, băng bó một chút cho Tiểu Lục trước. Đỡ người ngồi một bên, nghĩ lát nữa tìm đại phu xem cho hắn.

Đồng Thủy Đào cầm dây thừng trở về, nàng lật người đàn ông đang nằm hôn mê, ai ngờ nam tử kia lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, dọa Đồng Thủy Đào nhảy dựng, không nói hai lời vô thức đánh người kia bất tỉnh lần nữa.

Cố Vân Đông: “……”

Cô ho nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía người đàn ông, thấp giọng nói: “Thủy Đào, muội có gặp qua người này chưa?”

Đồng Thủy Đào đang dùng sức gỡ tay người đàn ông, muốn rút thanh kiếm kia ra.

Người này hôn mê thì hôn mê đi, còn nắm chặt thanh kiếm làm gì.

Nghe Cố Vân Đông nói, nàng lập tức dời lực chú ý, nhìn kỹ khuôn mặt của người đàn ông.

Một lúc lâu sau, nàng có chút mờ mịt lắc đầu: “Không có, muội chưa gặp qua người này.”

Nàng nói xong, cuối cùng cũng rút được thanh kiếm kia ra, nhanh chóng trói người lại.

Sau đó đứng dậy vỗ vỗ tay: “Tiểu thư, người này xử lý như thế nào? Trực tiếp đưa đến quan phủ sao?”

“Chờ hắn tỉnh lại trước đã, ta hỏi hắn một chút rồi nói sau.” Cố Vân Đông nói: “Muội lập tức đến Thiệu Ký gọi Hùng đại phu tới, xem vết thương của Tiểu Lục trước.”

Đồng Thủy Đào vội vàng đồng ý, xoay người chạy ra ngoài, không ngờ vừa mới rời đi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa mạnh.

Bình Luận (0)
Comment