Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 868 - Chương 868. Ta Vì A Dục Mà Tới

Chương 868. Ta vì A Dục mà tới Chương 868. Ta vì A Dục mà tới

Chương 868: Ta vì A Dục mà tới

Tiểu tử Trần gia được cứu trở về, người thân của hắn vội vàng nhào tới, trong lòng còn sợ hãi khóc lên.

Thiệu Thanh Viễn yên lặng rời khỏi bọn họ, đi đến đứng cạnh Bạch Ung.

“Ông nội, tại sao ông lại ở đây một mình?”

Nói đến chuyện này, Bạch Ung còn có chút đè nén.

Ông chỉ chỉ tiểu tử Trần gia vừa mới được cứu cũng đang oa oa khóc lớn, nói: “Ta vốn đang nghỉ ngơi ở thượng nguồn, chờ Tả thúc ngươi mua đồ ăn cho ta. Kết quả đột nhiên nhìn thấy tiểu tử này không cẩn thận rơi xuống nước, ta theo bản năng muốn cứu người. Nhưng tiểu tử này bị nước cuốn trôi, ta chạy theo, chạy đến bên này dòng sông ổn định hơn một chút, tiểu tử này cũng vừa vặn được vài người cứu lên, ta nhanh chóng tới sơ cứu cho hắn.”

Nếu không phải chạy hết một đường này, làm sao ông có thể không đủ sức để ấn tim phổi cho cho người ta chứ? Dù sao ông cũng là người già có thân thể khoẻ mạnh như vậy.

Tả thúc là tùy tùng vẫn luôn đi theo bên cạnh Bạch Ung, mấy năm nay cẩn trọng chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của ông.

Lần này ông nội tới đây, đương nhiên hắn cũng đi theo cùng.

Kết quả ông nội đột nhiên chạy mất, nghĩ đến Tả thúc lúc này chắc đã vội muốn chết.

“Lên xe trước đi, chúng ta đi lên thượng nguồn nhìn xem có Tả thúc ở đấy không.”

Mấy người đi về phía xe ngựa, ven đường thấy náo nhiệt, nhỏ giọng nói nhỏ.

Cũng có người có lá gan lớn, lại đây hỏi: “Này, vị đại phu này, vừa rồi ngươi hôn tiểu tử Trần gia kia, là, là đang cứu hắn đúng không?”

Bạch Ung vừa nghe được lời này lập tức tức giận, “Nói nhảm, bằng không ta là một ông lão đi hôn hắn làm cái gì? A phi, kia không phải là hôn, nó gọi là hô hấp nhân tạo, ta thổi khí vào miệng hắn, ngươi không thấy ta phồng miệng lên sao?”

Mọi người: “……” Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng xem ra đây là một loại phương thức cứu người.

Dù sao tiểu tử Trần gia thật sự được cứu sống, đại phu có bản lĩnh như vậy, lời nói nhất định sẽ đúng.

Có người còn muốn hỏi lại, nhất là sau khi Thiệu Thanh Viễn ấn vài cái, tiểu tử Trần gia kia liền tỉnh lại, cảm giác rất lợi hại.

Chỉ là Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn giữ mặt lạnh, mọi người có chút sợ hãi rút lui.

Cho đến khi bọn họ lên xe ngựa, người Trần gia đang ôm nhau khóc bên kia mới phản ứng lại, lúc muốn tìm ân nhân đã không còn kịp nữa rồi.

Xe ngựa chạy về hướng thượng nguồn, Cố Vân Đông thấy Bạch Ung mệt đến thở hồng hộc, đưa túi nước cho ông.

“Ông nội, người tới phủ Tuyên Hòa khi nào vậy?”

Bạch Ung uống ùng ục hai ngụm lớn mới thoải mái hơn, ông lau lau miệng, nói: “Hôm kia tới, kết quả vừa tới đã nghe nói các ngươi trở về thôn Vĩnh Phúc. Vốn dĩ ta cũng muốn đi, A Dục từ nhỏ lớn lên ở nơi đó, ta đặc biệt muốn nhìn một chút, nhưng cha ngươi, sư bá sư thúc ngươi quá phiền phức, hai ngày nay cứ chặn ta. Hôm nay nếu không phải ta nhanh nhẹn chắc chắn đã bị những người đó chặn hỏi bảy hỏi tám câu hỏi.”

Nói xong, Bạch Ung ôm một bụng bực tức: “Thật sự kỳ lạ, đại hội thảo luận y thuật mở ra là để cho bọn hắn giao lưu với nhau, lấy thừa bù thiếu, vì sao lại tới tìm ta? Ta tới phủ Tuyên Hòa lại không phải vì chỉ dạy bọn họ.”

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật: “Vậy ông nội ngàn dặm xa xôi chạy tới đây làm gì?”

Bạch Ung hừ nhẹ, nói tiếp: “Ta vì A Dục nhà chúng ta mà tới.”

Cố Vân Đông: “……” Ngài thắng.

Xe ngựa không bao lâu sau đã ngừng lại, Đồng Thủy Đào nói: “Tả thúc ở kia.”

Bạch Ung vén màn xe lên, vẫy tay gọi Tả thúc đang lo lắng đi vòng vòng: “Đừng tìm nữa, ta ở đây.”

Chờ đến khi đoàn người trở về Thiệu phủ, trời cũng đang dần sầm tối.

Bởi vì hai người Thiệu Thanh Viễn về nhà, Bạch Ung lại tới, cả nhà đoàn viên, cơm chiều đặc biệt phong phú.

Cố Vân Đông ăn cơm xong, nghe thấy giọng nói kích động của Thiệu Âm: “Vân Đông, cửa hàng kia của mẹ con đã trang trí xong, cũng không biết nên đặt tên cửa hàng là gì cho tốt, con nghĩ một cái đi?”

Cố Vân Đông sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Trang trí xong rồi sao? Nhanh như vậy?”

“Cửa hàng kia cũng không lớn, chỗ cần sửa cũng không nhiều lắm, chỉ cần tăng thêm vài thứ là được. Chúng ta tìm thêm nhiều người, cùng nhau làm nên rất nhanh. Ngày mai con muốn đi xem không?”

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, thật đúng là khá tò mò: “Được ạ, đi xem một chút.” Nói xong lại dừng một chút, kỳ quái nói: “Tên cửa hàng còn chưa nghĩ xong? Để mẹ con trực tiếp tìm cha là được, cha cũng là một tú tài, học vấn tốt hơn con rất nhiều, con không chọn tên được.”

Thấy ‘ Cố Ký ’ cô đặt đã biết cô không giỏi đặt tên.

Nhưng Thiệu Âm và Dương Liễu không nghĩ như vậy.

Ánh mắt Thiệu Âm sáng ngời nói: “Ta và mẹ con cảm thấy cái tên này phải do con đặt mới được, con chính là phúc tinh của chúng ta.”

Cố Vân Đông vẻ mặt đầy hoang mang: “…… Phúc tinh?” Cái này từ đâu ra vậy?

“Không phải vậy sao?” Thiệu Âm lại thật sự có thể đếm từng cái một cho cô: “Con xem, nếu không có con, lúc các con chạy nạn đến thôn Vĩnh Phúc cũng không thể bình an vô sự, cha con cũng là do con tìm được, mẹ con cũng do con chữa khỏi. Còn có A Dục nhà ta, cũng gặp được con cuộc sống mới càng ngày càng tốt, cuối cùng còn nhận lại chúng ta. Quan trọng nhất chính là mấy cửa hàng của con, có phải đều làm ăn thịnh vượng, tiền vào như nước hay không?”

Hả??

Hừm, ừm???

Hóa ra cô lợi hại như vậy sao?

Cố Vân Đông có chút lâng lâng, bất giác ưỡn người, vuốt cằm nói: “Nếu mọi người tín nhiệm con như vậy, được rồi, vậy để con lấy, con nghĩ một lát đã……”

Cô bắt đầu cân nhắc, một lát sau, vỗ mạnh một cái: “Có rồi, gọi là thế giới phồn hoa, thế nào?”

Mọi người: “……”

Đây là tên cửa hàng sao?

Trên mặt mấy người ở đây lập tức hiện ra một loại biểu tình vi diệu

Thiệu Âm cười gượng một tiếng, vội nói: “Lại nghĩ thêm mấy tên nữa đi, chúng ta có thể chọn một cái thích hợp nhất.”

Cố Vân Đông cảm thấy có lý: “Còn có Hoa Vô Khuyết, hương hoa vui vẻ, phường hoa Dương Liễu ……”

Ngược lại có không ít tên, chỉ chốc lát sau đã từ trong miệng cô nhảy ra một đống lớn.

Cuối cùng Thiệu Thanh Viễn trực tiếp vỗ tay: “Gọi là Hinh Nhã Hoa Cốc.”

Cố Vân Đông sửng sốt: “Ta vừa rồi có nói đến tên này sao?”

Thiệu Âm bên cạnh vô cùng khẳng định gật đầu: “Có, ta cũng nghe thấy.”

Cố Vân Đông nhíu mày, phải không?

“Nếu không ngày mai đi hỏi mẹ con một chút, xem thử tên này được chưa.” Thiệu Âm nháy mắt với con trai.

Thiệu Thanh Viễn đứng lên, kéo Cố Vân Đông về phòng: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi trước đã, ngày mai đến cửa hàng hoa xem một chút là được.”

Hai người vừa đi, Thiệu Âm thở ra một hơi: “Năng lực đặt tên này của Vân Đông, cuối cùng ta cũng được chứng kiến.”

Bạch Ung hừ nhẹ: “A Dục lấy cũng không ra làm sao, dứt khoát ngày mai đi hỏi thông gia một chút, ông ấy là tú tài, chắc chắn có thể lấy một cái tên hay.”

Thiệu Âm gật đầu: “Chỉ có thể như thế.” Ngày mai bà phải lặng lẽ đến thương lượng trước với Dương Liễu mới được.

Cố Vân Đông nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau cùng Thiệu Âm đến thẳng cửa hàng hoa của Dương Liễu.

Trong tay Thiệu Âm có chìa khóa, nhưng hai người mới vừa mở hậu viện của cửa hàng, Cố Vân Đông nhạy bén ngửi được một mùi máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment