Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 867 - Chương 867. Thiệu Thanh Viễn Không Biết Tốt Xấu

Chương 867. Thiệu Thanh Viễn không biết tốt xấu Chương 867. Thiệu Thanh Viễn không biết tốt xấu

Chương 867: Thiệu Thanh Viễn không biết tốt xấu

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, nghe không hiểu?

“Ngươi biết địa chỉ nhà ta sao? Để cho hạ nhân nhà ngươi đi truyền lời?”

Hàn Diệu cười nói: “Thiệu công tử nói một tiếng, ta cho……”

“Không cần, không thân không quen, không muốn cho ngươi biết.” Thiệu Thanh Viễn nói, quay đầu cười nói với Cố Vân Đông: “Đi thôi.”

Nụ cười trên mặt Hàn Diệu lập tức trở nên có chút cứng đờ, Thiệu Thanh Viễn đã nói đến vậy, hắn cũng không thể tiếp tục ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai vợ chồng bọn họ rời đi.

Bọn họ vừa đi, khuôn mặt hắn lập tức trầm xuống.

“Không biết tốt xấu.”

Hàn Dĩnh ở bên cạnh kéo tay áo hắn: “Ca, Thiệu công tử có thể chỉ là trời sinh tính cách lãnh đạm, lại không thân với chúng ta, nên huynh đừng nói hắn như vậy. Dù sao hắn cũng đã cứu muội một mạng, là ân nhân của muội. Hơn nữa còn là cháu đích tôn của Bạch gia, người có tài hoa cao ngạo một chút cũng là bình thường.”

Hàn Diệu nặng nề thở ra một hơi: “Được rồi, không nói hắn nữa, đi xem cha thử.”

Hai người đi đến trước sân của Bình Nam Hầu, vừa vặn nhìn thấy Kiều Kim Thủy bước ra.

Hàn Diệu vội vàng hỏi: “Kiều đại phu, cha ta thế nào rồi?”

Kiều Kim Thủy mỉm cười: “Không có việc gì không có việc gì, không cần lo lắng, sư đệ ta đã giải độc cho ông ấy.” Nói xong hắn nhìn trái nhìn phải hỏi: “A Dục đâu?”

Hàn Diệu bĩu môi, nhưng vẫn nói hắn đi rồi.

Kiều Kim Thủy có chút tiếc nuối: “Ta còn chưa nói được với hắn mấy câu, tiểu tử này vất vả lắm mới tìm về được, hắn lớn lên trông rất tuấn tú và có lễ nghĩa.”

Hàn Dĩnh cuối cùng tìm được cơ hội hỏi: “Kiều đại phu, Thiệu công tử vì sao lại là họ Thiệu chứ không phải là họ Bạch?”

Kiều Kim Thủy dừng một chút: “Thật ra cũng không phải không thể nói, dù sao cũng không phải là bí mật.” Hắn kể lại chuyện Thiệu Thanh Viễn từ nhỏ đã bị người ta bắt đi, thật vất vả mới có thể tìm về, hơn nữa y thuật cao minh có thể kế thừa thần y.

Cuối cùng lắc đầu: “Đáng tiếc, hắn thành thân sớm, ta nghe Hình sư đệ nói, vị Cố cô nương kia không có bối cảnh gì, nhà ở nông thôn, đối với tương lai tiểu tử này không……”

Nói đến một nửa hắn đột nhiên dừng lại, vỗ vỗ trán cười nói: “Nhìn xem ta hồ đồ rồi, nói bậy nói bạ gì đâu.”

Nói xong, hắn lắc đầu, đi vào trong sân.

Chỉ là từ khóe mắt của hắn, con ngươi Hàn Dĩnh đột nhiên tỏa sáng, hắn bình tĩnh cong khóe môi.

Mà giờ phút này Cố Vân Đông vẫn chưa biết có người đang có ý đồ xấu, cô nghĩ đến thái độ của Thiệu Thanh Viễn đối với Hàn Diệu không chút khách khí, không nhịn được tâm tình sung sướng.

Cô cũng không xem nhẹ tin tức từ ánh mắt Hàn Diệu nhìn mình, quả thực ghê tởm đến cực điểm.

Cố Vân Đông vén màn xe nhìn ra bên ngoài, một lát sau đột nhiên nhướng mày: “Hình như trên đường này đột nhiên có rất nhiều người.”

Thiệu Thanh Viễn nhìn theo tầm mắt cô, sau đó cười nói: “Bình thường, ông nội tổ chức đại hội thảo luận y thuật, cũng sắp bắt đầu rồi, luôn có một vài người linh thông nhận được tin tức chạy tới. Hơn nữa Đái tri phủ muốn thừa dịp nhiệt độ ở phủ Tuyên Hòa tăng cao mà tuyên truyền một chút, cũng thả ra tin tức, người tới tất nhiên nhiều hơn.”

Có một số người tới xem náo nhiệt của mấy trăm vị đại phu y thuật cao minh, cũng có một số người trong nhà có người sinh bệnh, biết được tin tức này nên dẫn theo người nhà tới xem bệnh, còn có một ít còn lại là vì mộ danh đại phu mà đến, cùng với thương gia quyền quý muốn mượn chuyện này kết giao.

Tuy nói mấy năm trước ở phủ Linh Châu cũng có cuộc tụ hội quyền quý, nhưng người Bạch gia từ trước đến nay luôn kín tiếng, tri phủ của phủ Linh Châu là người theo khuôn phép cũ cũng sợ phạm sai lầm, không quyết đoán như Đái tri phủ, cho nên mỗi lần tổ chức đại hội, rất ít người có thể nhận được tin tức.

Lần này lại khác, Bạch gia tìm được cháu trai mất tích hơn hai mươi năm trước, lại là một nhân tài có thiên phú học y không thua kém gì Bạch Hàng.

Bạch gia vừa lúc nhân cơ hội lần này, chứng minh thân phận của Thiệu Thanh Viễn, bất tri bất giác, đã trở nên nổi tiếng.

Cố Vân Đông nghe xong, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, cho nên những người này thực sự đến đây vì Thiệu Thanh Viễn?

Đái tri phủ thật có tài, nhìn đường phố này, quầy hàng ăn vặt cũng nhiều lên không ít.

Còn có khách điếm bên kia, người ra ra vào vào nối liền không dứt, còn có người bởi vì không đặt được phòng gian mà ủ rũ bước ra cửa.

“Công tử, đường phía trước bị chặn.”

Bỗng nhiên, Cố Vân Đông nghe giọng nói của Thiệu Võ bên tai.

Hai người Cố Vân Đông thu lại lực chú ý, ngước mắt nhìn về phía trước.

Xe ngựa đã chạy đến nơi cách Thiệu gia không xa, đường phố bên này dọc theo bờ sông, giờ phút này có không ít người đứng ở giữa đường, tất cả đang ngó nhìn không biết đang xem cái gì.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Vân Đông vừa nghi hoặc hỏi một câu, bên cạnh xe ngựa có mấy người vội vàng đi về phía trước, vừa đi vừa nói.

“Tiểu tử Trần gia kia trượt chân rơi xuống nước, từ thượng nguồn trôi tới đây mới được người khác cứu lên, thời gian đã dài như vậy, e rằng người cũng đã sớm lạnh.”

“Phía trước vừa vặn có đại phu, đại phu kia đang cứu người.”

“Thật sao? Đi, đi thôi, mau đi xem thử.”

Bước chân của những bóng người đó càng lúc càng nhanh hơn, dùng sức chen vào trong đám người.

Cố Vân Đông liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Hay là chúng ta cũng xuống xem thử? Bọn họ nói phía trước có đại phu đang cứu người, có thể là sư thúc sư bá nào của chàng hay không?”

Xác suất này rất lớn, dù sao hiện giờ toàn bộ phủ Tuyên Hòa, đại khái có một phần ba đại phu là sư thúc sư bá.

Thiệu Thanh Viễn ngẫm lại thấy cũng đúng, hai người xuống xe ngựa, nhanh chóng chen vào bên trong.

Vừa mới chen vào đám người, liền nghe thấy giọng nói ghét bỏ của người bên cạnh: “Đại phu này bị gì vậy? Thế mà lại hôn tiểu tử Trần gia, tuổi tác cũng đã lớn, thật sự không biết xấu hổ.”

“Đừng nói bậy, đại phu kia rõ ràng đang cứu người.”

“Cứu người? Ai cứu người bằng nụ hôn?”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đồng thời sửng sốt, nháy mắt ngước mắt nhìn lại, bên tai cũng truyền đến giọng nói khá quen thuộc.

“Ai tới phụ một chút đi, ai u, ta không còn sức lực nữa.”

Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn đang dùng sức ấn tim phổi cho người ta.

Chỉ là dù sao cũng đã lớn tuổi, dần dần có chút cố hết sức.

Ngay khi ông đang rất lo lắng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Bóng người kia ngồi xổm xuống, đôi tay duỗi về phía trước, thấp giọng nói: “Để cháu.”

Bạch Ung nghe vậy mừng rỡ, ngẩng đầu kêu lên: “A Dục, là ngươi sao?”

Thiệu Thanh Viễn đã tiếp nhận công việc của ông, Bạch Ung cười tủm tỉm, vội vàng nhường chỗ cho hắn, đứng lên.

Có lẽ do đứng qua nhanh, thân thể đột nhiên hơi lảo đảo một chút.

Cố Vân Đông đứng phía sau ông lập tức duỗi tay đỡ lấy: “Ông nội, cẩn thận.”

Bạch Ung đứng vững, quay đầu thấy cô, thần sắc càng thêm hưng phấn: “Vân Đông ngươi cũng tới rồi sao? Ngươi mau nhìn xem người này, ta dựa theo ngươi nói làm cái kia cho hắn, cái gì mà hô hấp nhân tạo và ấn tim phổi, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại, ta……”

Lời của ông còn chưa dứt, vị tiểu tử Trần gia nằm trên đất kia đột nhiên sặc khụ khụ hai tiếng, phun ra hai ngụm nước.

Bạch Ung: “……” Làm gì, làm gì vậy? Thấy hắn là lão già nên bắt nạt đúng không?

Ông vừa hôn vừa ấn lại không được việc, cháu trai ông vừa đến, người liền tỉnh?

Quá bắt nạt người khác.

Bình Luận (0)
Comment