Chương 866: Xấu xa, rác rưởi
Lúc hắn cứu người bị thương?
Lời này vừa nói ra, Hàn Diệu cũng không thể ngăn cản được nữa, chỉ có thể lui ra sau một bước, nhìn vợ chồng Thiệu Thanh Viễn lên xe ngựa.
Một lát sau, hắn mới thở ra một hơi, quay đầu, thấp giọng dò hỏi Hàn Dĩnh đã xảy ra chuyện gì.
Xe ngựa của Hàn Dĩnh bị mất khống chế, được Thiệu Thanh Viễn cứu, sau đó Hình Văn Minh bước xuống giới thiệu thân phận lẫn nhau, nàng ta kể lại cho ca ca mình mọi chuyện.
Hàn Diệu nghe vậy gật đầu, xem ra đoán không sai.
Chẳng qua họ không giống nhau lại có chút kỳ quái, nhưng cũng không sao cả, hắn chỉ cần biết người tên Thiệu Thanh Viễn này đáng để kết giao là được.
Còn bây giờ, không vội, bệnh tình của cha hắn vẫn quan trọng hơn.
Hàn Diệu quay đầu, cuối cùng có chút lo lắng nhìn về phía xe ngựa.
Mà Cố Vân Đông lên nhà mình xe ngựa, thì có chút chán ghét nhíu mày: “Sao ta cảm thấy nhìn hai người này không quá thuận mắt vậy?”
“Ừm, hối hận vì đã cứu.”
Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: “Cũng không cần phải hối hận, Kiều sư bá còn ở bên trong, cũng không thể nhìn hắn xảy ra chuyện.”
Thiệu Thanh Viễn không nói gì, chỉ nghĩ đến ánh mắt kia của Hàn Diệu, sắc mặt không khỏi dần biến đen.
Người này mắt bị mù sao? Không thấy Vân Đông đã được gả cho người, là người đã có nam nhân rồi sao?
Hai mắt hắn lại dám sáng lên, xấu xa, cặn bã, rác rưởi.
Cố Vân Đông đã cúi đầu, cầm băng gạc nhẹ nhàng băng bó cho hắn.
Không lâu sau, bên ngoài cuối cùng cũng truyền đến động tĩnh, sau đó nhìn thấy Hình Văn Minh bước xuống, trực tiếp lên xe ngựa bọn họ.
“Đi thôi.”
“Chữa xong rồi?” Nhanh như vậy?
Hình Văn Minh bật cười, “Đương nhiên không phải, chẳng qua tạm thời ổn định tình trạng của hắn trước mà thôi. Dù sao ở đây cũng bất tiện, không có nước ấm cũng không có thuốc, chỉ có thể vào thành mới có thể tiếp tục. Xuất phát đi, hiện tại cửa thành còn chưa đóng, nếu chậm một chút cửa thành vừa đóng, tình huống sẽ càng thêm tồi tệ.”
Trong khi nói chuyện, xe ngựa của phủ Bình Nam Hầu đã bắt đầu đi về phía trước,
Cố Vân Đông lúc này mới dặn dò Đồng Thủy Đào tiếp tục đi tới phủ thành.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, lúc này Cố Vân Đông mới có cơ hội hỏi thăm tình hình ở phủ Bình Nam Hầu.
Hình Văn Minh cũng không biết quá nhiều, chỉ nói: “Bình Nam Hầu này bị người ta hạ độc, ở phương diện này Kiều sư huynh không am hiểu, ngược lại ta có nghiên cứu nhiều về loại này. Kiều sư huynh đang trên đường tới phủ Tuyên Hòa, lúc đi ngang qua phủ Bình Nam Hầu vừa vặn đụng phải việc này. Hắn tạm thời áp chế độc tính trong người Bình Nam Hầu, sau đó đề nghị Bình Nam Hầu tới phủ Tuyên Hòa giải độc.”
Dù sao Kiều Kim Thủy cũng không biết Hình Văn Minh am hiểu giải độc đã đến phủ Tuyên Hòa hay chưa, dù sao thì trong khoảng thời gian này ở phủ Tuyên Hòa nhất định sẽ tụ tập rất nhiều đại phu, đến lúc đó Bình Nam Hầu tới, cho dù không không có Hình Văn Minh, các đại phu khác cùng nhau tìm cách cũng có thể giải độc cho hắn.
Lúc đầu, đại công tử của Bình Nam Hầu không đồng ý, đã trúng độc làm sao có thể chạy đi một quãng đường dài như vậy, chẳng may trên đường xảy ra chuyện gì thì sao? Chẳng phải bệnh tình sẽ nặng thêm sao?
Nhưng mới qua một ngày, Bình Nam Hầu đã nhận được tin tức truyền đến từ phủ Tuyên Hòa, buổi thảo luận y thuật sẽ được tổ chức ở Tuyên Hòa.
Cho nên Bình Nam Hầu trực tiếp vỗ tay quyết định, đi đến phủ Tuyên Hòa.
Kiều Kim Thủy đương nhiên cũng đi chung, ai biết khi gần đến phủ Tuyên Hòa, đột nhiên xảy ra chuyện.
Xe ngựa dừng phía sau một thôn trang nhỏ, vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, sau đó lại xuất phát.
Kiều Kim Thủy vẫn luôn ở trên xe ngựa của Hầu gia, sau lại nghe thấy Hàn Dĩnh nói không quá thoải mái, mới tới chiếc xe ngựa này bắt mạch cho nàng ta.
Ngay khi Kiều Kim Thủy vừa lên xe ngựa bắt mạch cho Hàn Dĩnh, chiếc xe ngựa chở Bình Nam Hầu đột nhiên mất khống chế lao về phía bờ sông.
Hộ vệ đang bảo vệ bên cạnh xe ngựa theo bản năng lập tức đuổi theo người.
Ngay khi ngựa của bọn họ vừa đi, chiếc xe ngựa này của Hàn Dĩnh cũng lập tức di chuyển.
Con ngựa rất nôn nóng dậm chân, sau đó cũng mất khống chế chạy về phía trước.
Lúc ấy nha hoàn Hàn Dĩnh ngồi ở bên cạnh xe ngựa lại càng trực tiếp bị ngã xuống xe ngựa, ở trong xe ngựa chỉ còn Kiều Kim Thủy và Hàn Dĩnh cũng chỉ kịp nắm chặt thùng xe, để xe ngựa tùy ý chạy như bay.
Nếu không gặp được Thiệu Thanh Viễn kịp thời giữ xe ngựa lại, hai người này không chết cũng bị thương.
Hình Văn Minh nói ra, cảm khái một tiếng: “Chuyện này cũng thật là trùng hợp, may mắn có ngươi ở đây.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ đáp một tiếng, Cố Vân Đông lại nhíu mày: “Hai chiếc xe ngựa, một trước một sau, cả hai đều mất khống chế?”
“Đúng vậy, e rằng đã sớm có người động tay động chân.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, nói: “Nếu lúc trước đã động tay động chân, sao có thể trùng hợp như vậy, lúc Kiều sư bá vừa lên, xe ngựa của Hàn Dĩnh đột nhiên mất khống chế? Hơn nữa lúc ấy bọn họ đang nghỉ ngơi trong thôn, có khả năng trong xe ngựa đã có người bước xuống.”
“Ý của ngươi là……” Hình Văn Minh dường như nghĩ tới gì đó, nhíu chặt mặt.
Cố Vân Đông vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài, tầm mắt lướt qua những người tùy tùng của Bình Nam Hầu, thấp giọng nói: “Người động thủ, sợ là ở trong những người này.”
Hình Văn Minh biểu tình nghiêm túc: “Ta đi nói cho Kiều sư huynh ngay lập tức.”
Thiệu Thanh Viễn vội vàng ngăn hắn lại: “Chúng ta nghĩ tới, vị Hàn công tử kia chắc cũng có thể nghĩ tới. Chẳng qua hiện tại không phải lúc để truy cứu chuyện này, dù sao cũng nên vào thành trước để giải độc cho Hầu gia rồi mới giải quyết tốt được.”
Hình Văn Minh nghĩ cũng đúng, ngồi trở về, chẳng qua thân mình có chút căng thẳng, dường như sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cũng may không bao lâu sau, xe ngựa trực tiếp vào thành, trên đường cũng không phát sinh chuyện gì.
Lúc đến cửa thành, đã có hạ nhân Hàn gia tới trước đang đứng chờ ở đó, sau đó trực tiếp dẫn bọn hắn đến trạch viện cách đó không xa, chắc hắn mới vừa thuê lại.
Căn nhà đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, vào cửa, Bình Nam Hầu đang hôn mê trực tiếp được đưa vào trong phòng.
Kiều Kim Thủy và Hình Văn Minh theo sát phía sau vào cùng.
Thiệu Thanh Viễn thấy thời gian không còn sớm, trước khi Hình Văn Minh đi vào, nói: “Chúng cháu về trước, nếu sư bá sư thúc có chuyện gì, tới Thiệu phủ tìm chúng cháu là được.”
Hình Văn Minh gật đầu: “Được rồi, các ngươi về trước đi, những dược liệu của ta để ở chỗ ngươi trước, về sau tìm các ngươi lấy.”
Thiệu Thanh Viễn đáp một tiếng, thấy bọn họ vào phòng thì kéo Cố Vân Đông xoay người rời đi.
Ai ngờ còn chưa tới cổng lớn, đã bị huynh muội Hàn gia đuổi theo ngăn cản.
Hàn Diệu chắp tay, rất thành tâm mở miệng: “Thiệu công tử xin dừng bước.”
Thiệu Thanh Viễn không muốn đứng lại.
Hàn Diệu cười nói: “Đa tạ Thiệu công tử đã ra tay cứu giúp, muội muội và Kiều đại phu mới có thể bình an vô sự. Ngươi là ân nhân của phủ Bình Nam Hầu chúng ta, làm sao có thể vào cửa mà chưa dùng bữa đã rời đi rồi? Đây không phải là đạo đãi khách của Hầu Phủ, hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, không bằng Thiệu công tử ở lại ăn bữa cơm.”
Thiệu Thanh Viễn không kiên nhẫn nhìn hắn: “Không ăn, gia mẫu đã ở nhà chờ hồi lâu.”
“Chuyện đó cũng không vấn đề, ta bảo hạ nhân nhà ta đến phủ báo một tiếng.”