Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 865 - Chương 865. Đây Cũng Là Sư Bá Ngươi

Chương 865. Đây cũng là sư bá ngươi Chương 865. Đây cũng là sư bá ngươi

Chương 865: Đây cũng là sư bá ngươi

Cố Vân Đông chỉ chỉ phía sau, đúng lúc Hình Văn Minh đang từ xe ngựa đi xuống.

Ban nãy Đồng Thủy Đào chạy đến lấy thuốc thì ông đã biết Thiệu Thanh Viễn bị thương, nên vội vang đi lấy túi đựng thuốc của mình. Nhưng lần này ông hái rất nhiều thuốc ở núi Cửu Hổ, chất đống hỗn độn trên xe ngựa, bây giờ mới tìm thấy.

Nam tử trung niên quay đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của ông, Hình Văn Minh sửng sốt, sau đó vui mừng kêu lên: “Kiều sư huynh?”

Ông vội vàng đi tới trước mặt Kiều Kim Thủy, vỗ mạnh một cái lên vai ông ta.

Kiều Kim Thủy cũng rất bất ngờ, gương mặt hiện vẻ vui mừng: “Hình sư đệ, hóa ra là ngươi, không ngờ lại có thể gặp ngươi ở chỗ này? Thật tốt quá, thật tốt quá, lần này ta nóng lòng tới phủ Tuyên Hòa chính là bởi vì muốn tìm ngươi.”

Hình Văn Minh sửng sốt: “Tìm ta? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện này nói ra thì rất dài, tóm lại ta có một người bệnh muốn nhờ ngươi hỗ trợ trị liệu.” Kiều Kim Thủy nói, sau đó lại liếc mắt nhìn Hàn tiểu thư một cái.

Hàn Dĩnh có chút kinh ngạc, tiếp theo kích động đi đến trước mặt Hình Văn Minh, nhìn ông với ánh mắt nóng rực: “Ngươi chính là vị Hình đại phu mà Kiều đại phu đã nhắc đến sao? Kiều đại phu nói, ngươi có thể cứu cha ta đúng không?”

Hình Văn Minh cười gượng một tiếng: “Người bệnh chính là cha tiểu thư sao? Ta vẫn chưa gặp người bệnh, nên không rõ tình huống cụ thể thế nào. Nhưng mà tiểu thư yên tâm, thân là đại phu, phàm là trong khả năng của ta, ta nhất định sẽ cứu ông ấy.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Hàn Dĩnh liên tục nói lời cảm tạ: “Cha ta ở ngay phía sau, ông ấy sẽ lập tức đến đây, đến lúc đó làm phiền Hình đại phu.”

Kiều Kim Thủy cũng nói theo: “Đúng đúng đúng, tình huống có chút khẩn cấp, vừa rồi ngựa của chúng ta nổi chứng, không biết bây giờ hầu gia thế nào.”

Cố Vân Đông vừa bôi thuốc cho Thiệu Thanh Viễn xong, ngầng đầu lên đúng lúc nghe thấy hai chữ ‘hầu gia’.

Cô có chút kinh ngạc ngước mắt nhìn thoáng qua Hàn Dĩnh, hóa ra là nữ nhi của hầu gia, khó trách lại có dáng vẻ nhìn người khác bằng lỗ mũi.

Hãn Dĩnh cũng nhận thấy ánh mắt của cô, lập tức nhìn sang, ánh măt nàng ta càng thêm ngạo nghễ, khóe miệng cũng không nhịn được nhếch một cái.

Cố Vân Đông lười đi để ý nàng ta, chỉ nói với Hình Văn Minh: “Hình sư thúc, chúng ta lên xe ngựa trước đi đã, cho dù muốn cứu người thì cũng phải vào thành trước rồi hẵng nói, cứ đứng ở trên đường thế này không tốt lắm.”

Tuy rằng đã kéo xe ngựa đến bên đường, nhưng một đám người tụ tập ở chỗ này có hơi kỳ quái.

Hình Văn Minh vừa muốn gật đầu, Kiều Kim Thủy lại kinh ngạc nhìn về phía ông: “Hình sư thúc??”

Ông chỉ vào Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, hỏi: “Đây là……”

Hình Văn Minh vỗ cái trán một cái: “Xem ta này, quên mất.”

Ông nhanh chóng đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, có chút đắc ý lên tiếng: “Đây là A Dục, là nhi tử mà Bạch Hàng mới tìm về, tiểu tử này, là người cực kỳ có thiên phú trong y học, không nói chơi chứ tương lai rất có khả năng sẽ kế thừa y bát của sư phụ.”

Kiều Kim Thủy ngẩn người, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “A, A Dục? Cháu trai của Sư phụ?”

“Phải rất tuấn tú lịch sự hay không?”

Kiều Kim Thủy cười ha ha, đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn quan sát từ trên xuống dưới: “Tốt, tiều tử tốt, xem như ngươi đã về nhà. Sư phụ đã là lão nhân gia, giờ cũng không cần phải lo lắng nữa, tiểu tử rất tốt.”

Ông vừa nói vừa có chút kích động, vỗ vỗ vai Thiệu Thanh Viễn, cuồi cùng còn không nhịn được mà lau nước mắt.

Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu: “Kiều sư bá.”

“Ai da.” Kiều Kim Thủy vội vàng đồng ý.

Cố Vân Đông đứng ở một bên thở dài, nhận thân nhân trên đường lớn, đây thật sự không phải cơ hội tốt.

Nhưng mà, Hàn Dĩnh lại không nghĩ như vậy.

Nàng ta nghe Kiều Kim Thủy nói về cháu trai của sư phụ, nàng ta lập tức đoán ra.

Tuy rằng thân phận thần y của Bạch Ung ít người biết, nhưng một số người trong gia đình quyền quý vẫn biết đến. Trong đó, bao gồm Bình Nam Hầu, Hàn Khả Tiến.

Hàn Khả Tiến không sống ở kinh thành, hắn có đất phong của mình, nghe nói là do tiên hoàng ban tặng, nằm bên cạnh phủ Tuyên Hòa.

Chỉ là mảnh đất phong này cũng không quá lớn, nhưng nằm ở địa phương cũng coi như có nhiều người có quyền có thế.

Hàn Dĩnh là đích nữ được sủng ái của Bình Nam Hầu, đương nhiên cũng biết một số tin tức.

Về sự tích của Bạch Ung, nàng ta cũng nghe được không ít. Lúc trước cũng có nghe cha mình nói qua, nếu không phải do Bạch thần y không màng danh lợi, e rằng sẽ được đương kim Thánh Thượng tôn sùng trở thành thượng khách, là tâm phúc trước mặt hoàng thượng.

Đương nhiên, cho dù là hiện tại, lực ảnh hưởng của Bạch Ung cũng không thể khinh thường.

Cho dù trong tay ông ấy không có thực quyền gì, nhưng trong triều người nhận ân huệ của ông ấy lại không ít, tùy tiện tìm một người, cũng là người quan trọng.

Thì ra, vị công tử vừa rồi cứu nàng ta lại là cháu trai của Bạch thần y, người thừa kế của Bạch gia??

Hàn Dĩnh mím môi, tim đập loạn xạ.

Ngay khi nàng ta chuẩn bị mở miệng, phía sau lại có tiếng xe ngựa chạy tới.

Hàn Dĩnh quay đầu nhìn lại, nghe thấy giọng nói của đại ca nhà mình: “Kiều đại phu, mau đến xem cha ta.”

Hàn Dĩnh lập tức không quan tâm những thứ khác, vội vàng tiến lên: “Cha làm sao vậy?”

Xe ngựa của Hàn Diệu ngừng lại, hắn trực tiếp nhảy xuống. Hắn cũng không buồn trả lời muội muội nhà mình, khi hắn tới lập tức kéo Kiều Kim Thủy lên xe ngựa.

Kiều Kim Thủy quay đầu: “Hình sư đệ, xin giúp đỡ.”

Thân là một đại phu, Hình Văn Minh đương nhiên phải có nghĩa vụ, không thể chối từ, hắn quay đầu lấy hòm thuốc của mình vọt lên xe ngựa.

Hắn thậm chí không kịp nói một tiếng với Thiệu Thanh Viễn, vô cùng lo lắng cũng lên xe ngựa.

Hàn Dĩnh muốn đi theo xem thử nhưng bị Hàn Diệu ca ca của nàng ta kéo lại: “Trong xe ngựa chật chội, chúng ta chờ bên ngoài trước đi.”

Hàn Dĩnh chỉ có thể gật đầu.

Lúc này Hàn Diệu mới hỏi nàng ta: “Muội có bị thương không?”

Hàn Dĩnh lắc đầu, vội chỉ về phía Thiệu Thanh Viễn: “May mà có vị Bạch công tử này kéo xe ngựa chúng ta lại. Cũng trùng hợp, vị Bạch công tử này vừa vặn là cháu trai của Kiều đại phu, Hình đại phu vừa chạy tới cũng vừa vặn là người đồng hành với Bạch công tử. Ca, huynh yên tâm, không phải Kiều đại phu đã nói rồi sao? Có Hình đại phu ở đây cha sẽ không có việc gì.”

Hàn Diệu nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lúc rũ mắt rất nhanh đã đoán ra thân phận của Thiệu Thanh Viễn.

Họ Bạch, lại là cháu trai Kiều đại phu, còn đồng hành cùng Hình đại phu.

Hắn lập tức nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn nói lời cảm tạ: “Đa tạ Bạch công tử đã cứu muội muội của ta.”

“Ta họ Thiệu.”

Hàn Dĩnh, Hàn Diệu: “……”

Hả??

Hàn Diệu nhìn về phía muội muội, Hàn Dĩnh cũng là không hiểu gì, vừa rồi vị Hình đại phu kia rõ ràng đã nói, hắn là con trai của Bạch Hàng.

Cố Vân Đông nhìn vẻ mặt hoang mang của hai người, lập tức muốn cười, cô kéo kéo tay áo Thiệu Thanh Viễn: “Chúng ta lên xe ngựa chờ trước đi.”

Hàn Diệu nghe thấy giọng nói, lúc này mới chú ý tới Cố Vân Đông đứng phía sau Thiệu Thanh Viễn, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn trầm xuống, lập tức nắm tay Cố Vân Đông kéo lên xe ngựa.

Hình Văn Minh đang có việc phải làm, bọn họ cũng không tiện ngăn cản.

Hàn Diệu thấy bọn họ xoay người muốn đi, lập tức nhíu mày, muốn tiến lên một bước ngăn lại: “Thiệu công tử, chờ một chút.”

Thiệu Võ vẫn đứng ở phía sau Thiệu Thanh Viễn lập tức bước lên trước chắn lại, cười nói: “Xin lỗi, Hàn công tử, công tử chúng ta vừa mới cứu người nên bị thương một chút, cần phải xử lý trước. Có chuyện gì, về sau hẵng nói.”

Bình Luận (0)
Comment