Chương 864: Tránh ra nhanh lên
Chuyện ở thôn Vĩnh Phúc gần như đã xử lý xong, Cố Vân Đông cùng với Thiệu Thanh Viễn và Hình Văn Minh lập tức ngồi xe ngựa trở về phủ thành.
Lúc này người vui vẻ nhất chính là Đồng Thủy Đào rồi, nàng dường như muốn quay về tìm Tiết Vinh thương lượng chuyện hôn sự càng sớm càng tốt.
Bởi vậy trên đường trở về nàng vô cùng chủ động đảm nhận việc đánh xe ngựa, tốc độ nhanh khủng khiếp khiến Cố Vân Đông dở khóc dở cười.
Cũng may tuy đi nhanh, nhưng kỹ thuận đánh xe của Đồng Thủy Đào không tồi, xe ngựa vẫn coi như ổn định.
Nhưng lúc xe ngựa chỉ còn cách cổng thành phủ thành chưa đầy năm km nữa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng thét dồn dập.
“Tránh ra, tránh ra nhanh lên, xe ngựa phía trước mau nhường đường một chút.”
Mấy người Cố Vân Đông vội vàng vén mành xe lên nhìn ra bên ngoài, bọn họ lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ phía sau đang lao nhanh đến.
Tốc độ kia nhanh đến kinh người, lại thêm xe ngựa quá cồng kềnh, cho nên dù Đồng Thủy Đào phản ứng nhanh vội vàng thay đổi phương hướng cũng không kịp.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, trực tiếp đi xuống từ phía sau xe ngựa: “Mọi người tiếp tục đi về phía trước, tăng tốc độ, đừng để bị chiếc xe phía sau đụng phải.”
“Thiệu đại ca.” Cố Vân Đông mới vừa hô một tiếng, chiếc xe ngựa phía sau đã đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng xuất thủ, vươn tay kéo mạnh đầu dây cương chiếc xe ngựa kia, tiếp theo chạy đến nhanh chóng xoay người leo lên, khuôn mặt âm trầm, gắt gao nắm lấy dây cương.
Hắn không dám lập tức kéo con ngựa dừng lại, phía sau vẫn còn xe ngựa, tốc độ nhanh như vậy, nếu đột nhiên dừng lại, xe ngựa rất dễ theo quán tính mà bị lật nhào.
Con ngựa kia hí một tiếng, hình như có chút không thoải mái, nhưng vô dụng dưới sự lôi kéo của Thiệu Thanh Viễn, nó lập tức không vũng vẫy lung tung nữa.
Nó vẫn chạy về phía trước như cũ, chẳng qua tốc độ đã chậm lại.
Không lâu sau, cuối cùng xe ngựa cũng từ từ dừng lại.
Cố Vân Đông vẫn luôn quan sát phía sau, thấy thế cô lập tức nói Đồng Thủy Đào đổi hướng, quay lại đón người.
Thiệu Thanh Viễn xuống khỏi lưng ngựa, hắn cũng nhìn ra con ngựa này có chút vấn đề, để phòng ngừa vạn nhất, hắn tháo dây thừng nối xe và ngựa.
Trong xe ngựa còn có người, Thiệu Thanh Viễn không có ý định quản nhiều.
Chỉ ở bên ngoài nói một câu, “Không có việc gì nữa rồi.”
Vừa dứt lời, mành xe ngựa bị kéo ra.
Lộ ra một nam tử trung niên ước chừng khoảng năm mươi tuổi, trông ông ta văn nhã lịch sự, có điều bởi vì mới xảy ra biến cố kia, cho nên trên trán ông ta toàn là mồ hôi, thoạt nhìn cả người có chút chật vật.
Lúc xuống xe ngựa, còn hơi loảng choảng, nhanh chóng bám lấy cửa xe ngựa đứng vững lại, ngay sau đó run rẩy chắp tay với Thiệu Thanh Viễn: “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.”
“Không cần.” Hắn chẳng qua là không muốn xe ngựa nhà bọn họ đụng phải xe ngựa của mình thôi.
Nam tử trung niên nhanh mắt nhìn về lòng bàn tay nhuộm đỏ của Thiệu Thanh Viễn, hô nhỏ: “Công tử, tay ngươi bị thương?”
Thiệu Thanh Viễn nhấc tay lên nhìn nhìn, cũng không có gì trở ngại, chỉ là lúc nãy bởi vì dùng sức quá lớn kéo dây cương, nên bị mài chảy máu, bây giờ mới cảm nhận được một chút đau đớn.
“Không có việc gì, lát nữa ta về bôi ít thuốc là được.”
Nam tử trung niên còn muốn nói gì đó, chỉ là mới vừa há miệng, phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, có mấy người cưỡi ngựa chạy vút đến dừng trước mặt bọn họ, sau đó từ trên ngựa nhảy xuống, quay sang xe ngựa gấp giọng hỏi thăm: “Tiểu thư, người không sao chứ, tiểu nhân hộ vệ bất lực, thỉnh tiểu thư thứ tội.”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó đi sang bên cạnh.
“Ta không có việc gì.” Trong xe ngựa vang lên một giọng nói, tiếp đó màn xe bị vén lên, ngay sau đó một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo xuất hiện.
Khác với dáng vẻ chật vật của nam tử trung niên, trang phục của nữ tử kia rất chỉnh tề, tuy rằng tóc tai có chút hỗn độn, nhưng châu hoa ngọc bội trên đầu vô cùng ngay ngắn, trang điểm trên mặt cũng được chỉnh sửa kỹ càng.
Có lẽ thừa dịp nam tử trung niên nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn, nàng đã chỉnh trang lại dung nhan xong trong xe ngựa.
Nàng được người đỡ xuống xe ngựa, hai chân có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, hơi cúi đầu xuống nói: “Vừa rồi, đa tạ ân cứu mạng của công tử.”
Thiệu Thanh Viễn lại dường như không nghe thấy lời nàng ta nói, chỉ nhìn về phía chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến lại đây.
Thấy Cố Vân Đông bước xuống khỏi xe ngựa, khóe miệng hắn khẽ cong lên, nhanh chóng đi qua.
“Chàng không sao chứ?” Cố Vân Đông quan sát hắn từ trên xuống dưới, thấy lòng bàn tay hắn có máu, cô lập tức nhíu mày, quay đầu phân phó Đồng Thủy Đào: “Lấy nước và thuốc đến đây.”
“Dạ, tiểu thư.”
Đồng Thủy Đào vội vàng cầm túi nước và bình thuốc tới, Cố Vân Đông cúi đầu xuống, đang định rửa tay bôi thuốc cho hắn, thì bên tai vang lên một giọng nói.
“Chờ một chút.”
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn về phía nữ tử đang nói chuyện.
Nàng nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, khóe miệng cũng mím chặt lại.
Lại thấy mái tóc chải kiểu đầu phụ nhân của Cố Vân Đông, sắc mặt thoáng thay đổi, vẻ mặt ôn hòa ban nãy dần biến mất, ánh mắt nàng ta nhìn Cố Vân Đông cũng mang theo một tia bắt bẻ đánh giá.
Dựa vào trực giác như sói của mình, Cố Vân Đông lập tức nhận ra địch ý của nàng ta.
Người này có bệnh hả? Cô với nàng ta không quen không biết, bày ra sắc mặt cho ai xem chứ?
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao người ưu tú vẫn luôn bị người ta đố kỵ. Cô thông minh như vậy lại là một nữ nhân có năng lực hoàn mỹ không tỳ vết, bị người khác nhằm vào không phải lần một lần hai, cô cũng chẳng ngại nhiều thêm vài người.
Về điểm này, Cố Vân Đông vẫn là rất ‘ tự hiểu rõ ’.
Bởi vậy, cô khinh thường xùy một cái hất đầu với nàng ta, không thèm để ý, lần nữa cúi đầu rửa tay cho Thiệu Thanh Viễn dịch bởi Mayyy.
Nhưng lần này nước vừa mới rót ra một chút, nàng ta đột nhiên tiến lên một bước, vươn tay gạt bàn tay Cố Vân Đông: “Ta bảo ngươi chờ một chút, ngươi không nghe thấy sao?”
Cố Vân Đông bị chọc tức đến bật cười, trực tiếp nắm lấy tay nàng ta hất ra: “Ngươi là ai, a rửa tay bôi thuốc cho tướng công ta, thì liên quan gì đến ngươi?”
Cô vừa làm ra hành động như vậy, thuộc hạ của nàng ta lập tức vọt tới.
Thiệu Thanh Viễn lập tức xoay người, chặn Cố Vân Đông ở phía sau, khuôn mặt âm trầm nhìn về phía bọn họ: “Thử bước lên trước một xem?”
Nam tử trung niên kia thấy hai bên giương cung bạt kiếm, vội vàng tiến lên giữa, cười nói “Vị công tử này đừng tức giận, chỉ là hiểu lầm hiểu lầm thôi. Ngươi đã cứu chúng ta, chúng ta sao có thể hại ngươi được chứ? Hàn tiểu thư có ý tốt, nàng thấy ngươi bị thương, cảm thấy băn khoăn cho nên mới ngăn cản.”
Cố Vân Đông: “……” Sao lời này nghe chẳng hợp lý tí nào vậy?
“Tướng công ta bị thương, ta tẩy rửa vết thương bôi thuốc cho chàng, trong lòng vị cô nương này cảm thấy băn khoăn cho nên muốn ngăn cản ta?” Đây à cái tư duy logic quỷ quái gì vậy?
Nam tử trung niên mỉm cười nói: “Là như vậy, ta là đại phu, dúng lúc trong tay có thuốc thượng đẳng, có thể giúp vết thương khép miệng vô cùng nhanh. Hàn tiểu thư cảm thấy so với thuốc thông thường sẽ phù hợp hơn, cho nên ban nãy Hàn tiểu thư mới ngăn cản.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Trên xe ngựa của ta có hai vị đại phu, thuốc trong tay có công dụng hiệu quả hơn, vậy nên ta có thể bôi thuốc cho phu quân của ta chưa?”
Nam tử trung niên: “……”
Nhưng tiếp theo, hai mắt ông ta sáng lên:“Hai vị đại phu? Không biết là hai vị nào.”
“Một vị là phu quân ta, còn một vị……”