Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 863 - Chương 863. Hình Sư Thúc Tới

Chương 863. Hình sư thúc tới Chương 863. Hình sư thúc tới

Chương 863: Hình sư thúc tới

Vốn dĩ Cố Vân Động dự định đến kinh thành sớm một chút, có điều sau khi Liễu Duy biết chuyện thiếu chút nữa thì vác gậy giết đến tận cửa.

Hắn vất vả lắm mới thành thân một lần, nếu người bạn tốt là Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông vắng mặt, hắn sẽ giết chết bọn họ.

Người đòi sống đòi chết, hai người Cố Vân Đông đành phải ở lại thêm một tháng.

Cố Vân Đông nhớ đến dáng vẻ của Liễu Duy trước kia, còn có chút nghẹn họng không biết nói gì.

Giao phó công việc của xưởng Cố gia xong, Cố Vân Đông nói Tăng Hổ phụ trách thông báo tuyển dụng công nhân mới, đồng thời nói Đồng An ở một bên hỗ trợ, từ từ bàn giao công việc.

Cô chỉ cần xác nhận lần cuối là xong.

Sau khi Cố Vân Đông nói xong thì lập tức rời khỏi xưởng Cố gia, đi về phía nhà họ Thiệu.

Ai ngờ còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc truyền ra từ bên trong.

Cố Vân Đông thoáng sửng sốt, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, cô nhìn thấy Thanh Viễn đang nói chuyện cùng…… Hình Văn Minh ở nhà chính.

“Hình sư thúc? Người đến khi nào vậy?”

Hình Văn Minh quay đầu, nhìn thấy là cô, thì cười nói: “Ta vừa mới tới không bao lâu.”

Thiệu Thanh Viễn giải thích: “Hình sư thúc tới núi Cửu Hổ hái thuốc, ông ấy vốn đi từ thôn Tống gia vào núi, lúc ra thì nhầm đường tới thôn Vĩnh Phúc.”

Hình Văn Minh gật đầu: “Không phải vậy sao? Ta nghĩ nếu ra ngoài, thì xin một chén nước uống, nhân tiện hỏi thăm xem đường đến huyện thành đi như thế nào. Ai ngờ lại đụng phải A Dục. Lúc trước ta nghe A Dục nói từ nhỏ đến lớn nó đều sống ở trong thôn, nhưng ai ngờ lại là thôn Vĩnh Phú này, thật trùng hợp.”

Cố Vân Đông tương đối có hào cảm với Hình Văn Minh, ăn nói nhỏ nhẹ lại vô cùng kiên nhẫn.

“Nếu Hình sư thúc đã đến đây, vậy thì ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Núi Cửu Sơn rất lớn, nếu ai không quen thuộc địa hình thì rất dễ bị lạc đường, từ nhỏ Thiệu đại ca đã lớn lên ở đây, thường xuyên vào núi, bảo chàng chỉ đường cho người tuyệt đối không thành vấn đề.”

Hình Văn Minh cười rộ lên: “Chúng ta mới nói chuyện này xong, nhưng mà không cần đâu. Hai vợ chồng các ngươi quay về thôn Vinh Phúc, nhất định là có chuyện phải làm, ta tự mình đi là được. Ta là một đại phu, tốt xấu gì cũng thường xuyên vào núi hái thuốc, chuyện nhận biết đường không thành vấn đề, lần này…… Là ngoài ý muốn.”

Cố Vân Đông cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ nói ông ấy ở lại ăn cơm.

Hình Văn Minh đúng là ở Thiệu gia mấy ngày, ông ấy là người nhiệt tình, bình thường sẽ đi dạo trong thôn, xem bệnh cho mấy thôn dân đau đầu nhức óc một chút.

Nhưng việc này cũng làm ông ấy nghe được không ít chuyện của Thiệu Thanh Viễn khi còn nhỏ, rất nhiều lần lúc trở về mặt ông ấy cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn tràn đầy đau lòng.

Qua vài ngày như vậy, chuyện trong thôn hai người đã thu xếp xong xuôi, chuẩn bị quay về phủ thành.

Hình Văn Minh cũng hái được không ít dược, cách đại hội nghiên cứu ý thuật cũng không sai biệt lắm, ông ấy cũng phải trở về.

Chỉ là trước khi đi, Cố Vân Đông đi gặp Thẩm Tư Điềm và Đồng An.

Thẩm Tư Điềm suy nghĩ hai ngày, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.

Lúc đối mặt với Cố Vân Đông, còn có chút e lệ, nhưng giọng điệu nàng lại vô cùng chắc chắn: “Đúng là ta muốn ở bên Đồng An.”

Cố Vân Đông cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta hãy bàn việc hôn sự của hai người trước khi đến kinh thành đi.”

Đồng An ở một bên ẩn ẩn kích động: “Được.”

“Về chuyện đi kinh thành, hai người các ngươi cứ bàn bạc xem có muốn cùng đi hay không. Tư Điềm cũng có tay nghề, đồ nàng thêu rất tinh xảo, ở kinh thành không lo không bán được, ta nghĩ cuộc sống ở kinh thành của các ngươi sẽ không đến mức quá kém.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, hơi hơi gật đầu.

Ngay sau đó Cố Vân Đông lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đưa cho Đồng An.

Đồng An không hiểu gì, nhận lấy với vẻ mặt bối rồi.

Hắn mở tờ giấy kia ra, ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Vân Đông: “Tiểu thư, đây là……”

“Khế ước bán mình của ngươi, bây giờ ngươi chuộc về đi.”

Ngón tay Đồng An bắt đầu khẽ run rẩy, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin: “Nhưng, văn tự của ta là bán đứt, sao có thể chuộc lại chứ?”

“Tại sao lại không thể? Ngươi là người có công, là trường hợp đặc biệt.” Cố Vân Đông nói: “Thật ra lúc trước khi ngươi cứu Vân Thư, khiến bản thân thiếu chút nữa thì mất mạng, ta đã nghĩ đến chuyện này rồi. Bây giờ ngươi lại xử lí tốt chuyện nhà xưởng Cố gia, đối Cố gia mà nói, là cống hiến lớn. Đây cũng là thứ ngươi nên được.”

Đồng An tức khắc nói không lên lời, hắn ngước mắt nhìn Cố Vân Đông.

Thẩm Tư Điềm ở một bên cũng cảm thấy khiếp sợ, cô cảm thấy, Vân Đông hạ quyết định như vậy, nguyên nhân một phần là vì nàng.

Quả nhiên, ngay sau đó Cố Vân Đông nói: “Đây cũng là lễ vật tân hôn ta tặng cho các ngươi.”

“Phanh” một tiếng, Đồng An đột nhiên quỳ xuống.

Hắn nặng nề dập đầu hai cái với Cố Vân Đông: “Đa tạ tiểu thư.”

“Đừng vội cảm tạ, ta cũng có yêu cầu.”

“Tiểu thư cứ nói đừng ngại.”

Cố Vân Đông lại lấy ra một tờ giấy khác: “Đây là một phần khế thư, tuy ta đã trả khế ước bán mình cho ngươi. Nhưng dù sao ngươi cũng là đại quản sự của xưởng Cố gia, rất quen thuộc với quy trình kỹ thuật của xưởng, để tránh những phiền toái không cần thiết trong tương lai, ngươi có thể nghe Cố gia phân phó, làm việc cho xưởng Cố gia cả đời không?”

Đồng An gần như không hề nghĩ ngợi gật đầu ngay lập tức: “Có thể.”

“Vậy ngươi ký tên lên khế ước này đi.”

Đồng An nhận lấy, không nói hai lời cầm bút lên ký tên mình, đồng thời mạnh mẽ ấn dấu tay xuống.

“Tiểu thư yên tâm, cả đời này ta là người của Cố gia.”

Phần khế thư này, hắn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.

Thật ra hắn rất thích làm việc ở xưởng Cố gia, ở chỗ này, hắn có thể tìm được giá trị tồn tại của bản thân lần nữa.

Bất kể là có khế ước bán mình hay không, hắn cũng cảm thấy không sao cả, hắn sinh là người Cố gia, chết là quỷ Cố gia.

Hắn nguyện ý chuộc thân, cũng là vì suy nghĩ cho đời sau. Thẩm Tư Điềm gả cho hắn, hắn không thể kéo nàng làm nô tịch, tương lai con cái của nàng cũng là nô tịch.

Đồng An cảm kích Cố Vân Đông, đôi tay siết chặt khế ước bán mính, đột nhiên bật khóc.

Hắn lại quỳ xuống lần nữa, trịnh trọng nói với Cố Vân Đông: “Cảm ơn tiểu thư.”

Thẩm Tư Điềm mím mím môi, đột nhiên cũng quỳ xuống bên cạnh Đồng An: “Vân Đông, cảm ơn ngươi.”

Lần này Cố Vân Đông thật sự hoảng sợ, cô nhanh chóng chạy đến đỡ Thẩm Tư Điềm dậy: “Được rồi, đừng cảm tạ tới cảm tạ lui nữa. Nếu các ngươi đã xác nhận tâm ý của nhau, kế tiếp có phải nên chuẩn bị hôn sự hay không? Lúc trước ta đã nói với các người, khoảng cuối tháng năm chúng ta phải đi kinh thành, hôn sự này khả năng có chút gấp gáp.”

“Không có việc gì, chúng ta đã một đống tuổi rồi, không để bụng những cái đó.”

Cái gì mà một đống tuổi chứ?

Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật giật, không quản bọn họ nữa, lắc đầu rời đi May dịch.

Đồng Thủy Đào ở phía sau nhắm mắt đi theo, Cố Vân Đông đi được vài bước nhướng mày hỏi nàng: “Như thế nào? Ngươi có muốn chuộc lại khế ước bán mình không?”

Đồng Thủy Đào lập tức lắc đầu: “Muội không nghĩ như vậy, dù sao tương lai muội cũng phải gả cho Tiết Vinh, ngay cả khi chuộc lại rồi, kết quả vẫn không dùng đến.”

Huống hồ, muốn chuộc lại kế ước bán mình phải có công lao lớn mới được. Cái gọi là công lao lớn, không gì khác ngoài chuyện sinh tử của chủ tử.

Đồng Thủy Đào không hy vọng bất luận người nào ở Cố gia và Thiệu gia xảy ra chuyện.

Cố Vân Đông: “……” Suy nghĩ này của muội đúng là mới mẻ, độc đáo.

Bình Luận (0)
Comment