Chương 862: Nhất định Tiết Vinh cũng coi trọng muội
Khóe miệng Cố Vân Đông run rẩy: “Chuyện gì?”
Không thấp thỏm do dự giống như Đồng An, Đồng Thủy Đào vẫn luôn trung thành và tận tâm với Cố Vân Đông, ở chung với nhau lại thoải mái hơn nhiều.
Lúc này nàng mở to đôi mắt sáng ngời, nói như chém đinh chặt sắt: “Muội muốn xin tiểu thư chấp thuận cho muội và Tiết Vinh thành thân.”
“Ặc……” Lúc này Cố Vân Đông không uống nước, nhưng cô bị sặc nước miếng của mình, cô che miệng bắt đầu ho khan.
Đồng Thủy Đào quỳ gối vội vàng tiến lên hai bước, vươn tay ra vỗ lưng cho cô.
Cố Vân Đông thấy đến lúc này mà nàng vẫn không quên quỳ gối, lập tức càng ho dữ dội hơn.
“Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?”
Cố Vân Đông xua xua tay, một lúc sau mới bình tĩnh lại, há miệng thở lớn một hơi nhìn nàng: “Ta không có việc gì, chẳng qua là bị lời ngươimuội nói làm cho giật mình thôi.”
Đồng Thủy Đào cười gượng hai tiếng: “Tiểu thư, vậy người có đồng ý không?”
Cố Vân Đông cạn lời: “Chuyện này không phải là vấn đề ta có đồng ý hay không, ta hỏi muội, muội coi trọng Tiết Vinh?”
“Vâng.”
“Thế Tiết Vinh thì sao? Ý tứ của hắn thế nào?”
Đồng Thủy Đào nói: “Muội cảm thấy hắn cũng coi trọng muội.”
“……” Cố Vân Đông ‘ hả? ’ một tiếng: “Muội cảm thấy? Cho nên hắn không nói rõ ràng với muội chuyện này?”
Đồng Thủy Đào nhìn Cố Vân Đông với vẻ mặt cô đang nói gì vậy: “Tiểu thư, muội là nha hoàn của người, sao có thể thảo luận với tùy tùng của lão gia vấn đề này được? Vậy không phải là lén lút trao nhận, rối loạn kỷ cương sao?”
Lần đầu tiên Cố Vân Đông phát hiện nha đầu này mồm miệng thế mà rất lanh lợi, còn nói… Rất có đạo lý.
Cô xoa xoa trán, nhìn Đồng Thủy Đào đang dùng ánh mắt mọng đợi nhìn mình, thở dài, hỏi: “Sao muội lại cảm thấy Tiết Vinh coi trọng mình?”
“Muội có thể thấy được từ biểu hiện thường ngày của hắn.” Đồng Thủy Đào ngược lại rất có tự tin với chuyện này, bắt đầu lời thề son sắt: “Hắn thấy thời tiết không tốt, lúc muội ra cửa sẽ nhắc nhở muội nên mang dù. Lúc ở bên ngoài, thấy thứ gì tốt, sẽ mua cho muội một phần. Còn có một lần, chúng ta đi phủ Vạn Khánh, hắn nhờ muội đến thắp nén hương cho muội muội hắn, nói hắn rất khỏe mạnh. Tiểu thư, người nói nếu không phải hắn coi trọng muội? Thì sao không gọi Thiệu Văn đi dâng hương? Không phải ý tứ ở trong đó đã rất rõ ràng rồi sao?”
Cố Vân Đông thấy bộ dáng vô cùng kiên định của nàng, có chút không biết có nên nói hay không —— nhờ muội đến phủ Vạn Khánh dâng hương cho muội tử của hắn, không phải bởi vì muội biết địa chỉ sao?
Cô nhất thời nói không nên lời, ánh mắt nhìn Đồng Thủy Đào vô cùng phức tạp.
Vốn dĩ Đồng Thủy Đào tràn đầy tự tin, nhưng không hiểu sao lại bị ánh mắt của cô làm cho bắt đầu bất an: “Tiểu, tiểu thư? Muội nói sai cái gì sao?”
“Khụ, được, lòng ta hiểu rõ. Khi nào quay về phủ thành, ta sẽ hỏi ý tứ của Tiết Vinh: “Nếu hai người đã vữa ý lẫn nhau, chuyện kết làm phu thê cũng là chuyện đáng để vui mừng.”
Đồng Thủy Đào nhỏ giọng nói thầm một câu: “Hắn thì có thể có ý tứ gì? Nếu dám phủ nhận, muội sẽ cho hắn thấy sức lực của muội.”
“Hả? Muội nói cái gì?” Cố Vân Đông chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng ong ong, nên thật ra cô không nghe rõ ý tứ trong lời nói của nàng ấy.
Đồng Thủy Đào liên tục lắc đầu: “Không có gì, muội đều nghe theo tiểu thư.”
Cố Vân Đông thở ra một hơi: “Bây giờ muội đã có thể đứng lên chưa?”
Đồng Thủy Đào không nói hai lời lập tức đứng lên, ngoan ngoãn rót cho Cố Vân Đông một ly trà.
Thấy trong phòng không có ai, nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, nhị thúc muội và Thẩm cô nương, có thể thành không?”
“Muội có hy vọng sẽ thành không?”
“Đương nhiên là hy vọng.” Đồng Thủy Đào nói: “Lúc trước sau khi nhị thẩm muội bỏ đi cùng người ta, nhị thúc muội suy sụp tinh thần, sống một cách mơ màng hồ đồ, còn nói về sau sẽ sống một mình đến già. hiện giờ vất vả lắm mới gặp được Thẩm cô khiến thúc ấy cam tâm tình nguyện thành thân, cả nhà chúng ta vui mừng muốn chết.”
Cố Vân Đông cười cười, không nói nữa.
Nhưng mà, hình như gần đây hoa đào đang nở rộ, nhân duyên của tất cả mọi người đều tới thì phải?
Tâm trạng Cố Vân Đông cũng tốt lên theo, cân nhắc chuyện của Đồng An và Thẩm Tư Điềm xong, cô lại bắt đầu suy nghĩ về tình hình xưởng Cố gia.
Tới ngày hôm sau, những người ban đầu còn chưa xác định có đến kinh thành không, đều đã có quyết định.
Ngoại trừ năm người quản lý ở ngoài, còn có mười ba cá nhân nguyện ý đến kinh thành.
Trong số những người không đi, tính cả Điền Nhị Lan thì cũng chỉ có bốn nữ tử.
Vốn dĩ ở hầu hết nhân công trong xưởng là nam tử, ngược lại nữ tử có nhiều người không bỏ xuống được.
Gia đình, con cái, lão nhân, trượng phu, chung quy sẽ không thể nào để các nàng lẻ loi một mình đến kinh thành.
Nhưng nếu dẫn người nhà đi cùng thì lại không thực tế, chỉ mỗi tiền thuê nhà trong kinh thành đã không phải là thứ mà bọn họ có thể gánh nổi rồi.
Mà trong số bốn nữ tử này, có ba người là bởi vì trượng phu cũng nằm trong đội ngũ đến kinh thành.
Hai phu thể ở bên nhau, ngược lại có thể chăm sóc lẫn nhau.
Còn có một người là quả phụ, hai năm trước trượng phu qua đời, lại không có con cái. Nhà chồng cảm thấy nàng là sao chổi, chỉ hận không thể mỗi ngày chặn cửa mắng chửi nàng, mà mẹ đẻ cũng coi như không có loại nữ nhi này.
Bởi vậy nàng không có vướng bận, tối hôm qua sau khi trở về nàng đã suy nghĩ cả một đêm. Tuy nói kinh thành đường xá xa xôi, cuộc sống xa lạ, nhưng có Cố chủ nhân ở đây, nàng cũng không có gì phải lo lắng, dù sao cũng đỡ lo hơn là sống ở thôn Vĩnh Phúc.
Ngoại trừ mười ba người này, thì có ba người ở xưởng chế tác tìm tới Đồng An tự đề cử mình bảy tỏ cũng muốn đi kinh thành.
Đồng An cẩn thận tìm hiểu rõ tình huống, cảm giác người không tồi, sau đó nói với Cố Vân Đông.
Cho nên bao gồm cả quản sự, lần này đến kinh thành có tổng cộng hai mươi mốt người.
Nhân số…… Không ít.
Cố Vân Đông gọi những người này đến tập trung ở phòng họp, mọi người đồng loạt ngước mắt nhìn sang, một lúc lâu sau cô mới nói: “Nếu tất cả đã xác định rồi, mấy ngày nay, các ngươi trước hết sắp xếp công việc trong tay một chút. Xưởng sẽ tuyển thêm hai mươi người, người mới tới sẽ không quen việc, các người phải bàn giao công việc cho tốt.”
Sản lượng mỗi ngày của Cố gia rất lớn, nếu thình lình điều động đi nhiều người như vậy, nhất định sẽ có chút rối loạn, nếu không kịp bổ khuyết số lượng thể nào cũng sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa tiệm.
Những người nghe xong vội vàng gật đầu: “Dạ, chủ nhân.”
“Còn có, chuyện nhà các người cũng nên sắp xếp ổn thỏa, lần này đi kinh thành, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở về, ít nhất cũng phải hai năm sau mới có cơ hội.”
Có một vài lời, Cố Vân Đông cũng muốn nói rõ ràng trước khi đi: “Kinh thành phồn hoa, nhất định sẽ có không ít cám dỗ, sau khi đi, ta hy vọng mọi người có thể giữ vững ý định ban đầu của mình. Nhỡ kỹ, sẽ không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, chỉ cần biết phận, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Về phần tiền công của mọi người, khẳng định là sẽ cao hơn khi ở thôn Vĩnh Phúc một ít. Không cần lo lắng về vấn đề ăn ở, ta sẽ thuê mấy gian phòng, đến lúc đó các ngươi tự phân chia, xem mình muốn ở cùng với ai.”
“Được rồi, nên nói đều đã nói, các ngươi ra ngoài làm việc trước đi. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho mọi người ngày đi Kinh Thành sau. Đại khái khoảng chừng cuối tháng năm, trước đó, sắp xếp mọi việc cho tốt.”