Chương 861: Đồng An quỳ
Triệu Thành Hỉ lập tức thu hồi vẻ mặt đùa giỡn ầm ĩ của mình, bá cổ Đại Tiền, hỏi hắn: “Vừa rồi ngươi không nói câu nào, làm sao thế? Ngươi cũng muốn đi kinh thành à? Ta cảm thấy, rất có khả năng chủ nhân sẽ dẫn Thung Tử đi.”
Ba người hắn, Thung Tử, còn cả Đại Tiền, lúc trước cùng là một dạng lưu manh.
Hiện giờ lại đều làm việc ở Cố gia, nói tới cũng xem như có chút duyện phận.
Đúng là Đại Tiền muốn đi, nhưng mà……
Hắn cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Ta không đi được, nếu ta đi rồi, bà nội ta làm sao bây giờ?”
Triệu Thành Hỉ nghe vậy cũng trầm mặc, đúng vậy, bà nội Tiền đã lớn tuổi, bình thường chậm rãi đi bộ thôi đã có chút cố hết sức rồi. Bà ấy không thể đi xa được mà Đại Tiền cũng không có khả năng bỏ lại một mình bà ấy.
Nhưng hắn cũng nhìn ra được, Đại Tiền thật sự rất muốn đi.
Chuyện này khó cả đôi đường, Triệu Thành Hỉ gãi gãi đầu, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Đại Tiền trái lại mỉm cười vỗ vai hắn: “Không có việc gì, không phải đã có ngươi và Thung Tử đi rồi sao? Các người ở đó hai năm, trở về kể cho ta nghe Kinh Thành rốt cuộc trông như thế nào, để trong lòng ta hiểu rõ.”
Triệu Thành Hỉ thầm thở dài một hơi, gật đầu.
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.
Cố Vân Đông đứng ở cửa nhà xưởng, cô cũng nghe thấy một phần cuộc nói chuyện của bọn họ.
Nhưng những việc như thế này cô cũng không thể ra sức, chỉ có thể lắc đầu, đi về phía Cố gia.
Đồng an đi phía sau cô, bước chân có chút nặng nề, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.
Đến lúc sắp bước vào cổng lớn Cố gia, hắn mới đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thư, ta, ta muốn xin người một việc.”
“Cuối cùng cũng chịu nói?” Cố Vân Đông nhướng mày, dừng bước chân xoay người lại: “Ta còn đang nghĩ không biết ngươi định cân nhắc bao lâu mới nói đây.”
Trên mặt Đồng An chợt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười khổ một tiếng: “Tiểu thư đã nhìn ra rồi ạ?”
Cố Vân Đông vừa bước vào cổng lớn Cố gia, vừa nói: “Nói đi, ngươi định xin ta chuyện gì?”
Đồng An nhấp nhấp môi, đến khi vào nhà chính, mới thình lình quỳ xuống nói với Cố Vân Đông: “Ta, ta muốn cưới Thẩm cô nương làm vợ.”
Hắn là hạ nhân của Cố gia, chuyện hôn sự của hắn, phải có sự đồng ý của chủ tử.
Cố Vân Đông lần này thực sự bị kinh động rồi: “Cưới Thẩm Tư Điềm?”
“Phải, ta biết ta có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng, nhưng ta đối Thẩm cô nương xác thật là…… Có suy nghĩ không an phận.”
Cố Vân Đông lấy ngón tay sờ sờ cằm, cô biết ngay là hai người này có mờ ám mà.
Nhưng hai ngươi này chẳng ai nói gì, cô còn tưởng ít nhất bọn họ còn phải dây dưa thêm mấy năm nữa.
Không ngờ cô vừa quyết định đưa Đồng An đến kinh thành, lại đánh cho hắn phải hành động.
“Ngươi có suy nghĩ không an phận từ khi nào?” Cố Vân Đông cũng không bảo hắn đứng lên
Đồng Thủy Đào bưng một ly trà lại đây, thấy nhị thúc đang quỳ trên mặt đất thì thoáng sửng sốt, nghiêng đầu nhìn một chút.
Đồng An làm như không nhìn thấy cháu gái, thấp giọng nói: “Từ, từ khi Thẩm cô nương vừa tới Cố gia.”
“Phụt……” Cố Vân Đông trực tiếp phun ngụm nước trà ra ngoài: “Khi nào cơ?”
“Từ ban đầu.” Mặt Đồng An đỏ lên, có chút ngượng ngùng mở miệng.
Khóe miệng Cố Vân Đông run rẩy hai cái: “Ngay từ ban đầu đã coi trọng người ta, mà ngươi có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới mở miệng ư? Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước khi ngươi bị hôn mê nằm ở trên giường, là nàng chăm sóc ngươi có đúng không? Lúc ấy nàng biểu hiện rất rõ ràng, ngược lại ngươi trấn định như thế, làm ta cứ tưởng trong đầu ngươi không hề có chút suy nghĩ nào.”
Đồng An nhấp môi, càng cúi thấp đầu.
“Tiểu thư, ta chỉ là hạ nhân……” Hắn nói: “Thẩm cô nương tuổi trẻ mỹ mạo, biết chữ, còn biết thêu thùa, có bản lĩnh có năng lực. Nàng như vậy, có thể tìm được người tốt hơn, hà tất phải đi theo một lão nam nhân một đời vợ như ta?”
Lão nam nhân???
Cố Vân Đông xoa xoa trán, có điều Đồng An cũng chỉ suy sét tình hình thực tế.
Nếu Thẩm Tư Điềm gả cho Đồng An, không phải nàng cũng trở thành hạ nhân của Cố gia sao?
“Hiện tại thì sao? Bây giờ ngươi muốn cưới nàng, mấy vấn đề này không tồn tại nữa sao?”
“Tồn tại.” Đồng An nói: “Đời người ngắn như vậy, Thẩm cô nương lại rất tốt, ta muốn, ta muốn ích kỷ một lần.”
Đồng An xác thật muốn áp chế tình cảm của mình, nhưng có một số cảm xúc không phải hắn muốn khống chế là được.
Lần trước hắn bị thương, Thẩm Tư Điềm vất vả ngày đêm chăm sóc cho hắn, ý tứ của nàng làm gì có ai không nhìn ra chứ?
Lúc ấy Đồng An thiếu chút nữa không muốn quan tâm gì nữa đi cầu xin tiểu thư, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại.
Nhưng trước đó không lâu, Thẩm Tư Điềm đột nhiên bị phong hàn, sốt cao không giảm, dù đã uống thuốc đại phu kê nhưng vẫn cứ tái đi tái lại.
Đồng An bị dọa sợ, hắn cảm thấy, nếu như bệnh của Thẩm Tư Điềm thật sự trị không hết, hắn sẽ không chịu nổi.
Nếu hai bên đã có ý, vậy thì ở cùng nhau đi.
Cố Vân Đông nhướng mày: “Ta đã biết, ngươi đứng lên trước đi.”
“Vậy tiểu thư, người có đồng ý không?” Đồng An có chút vội vàng ngẩng đầu lên.
Cố Vân Đông nhún nhún vai: “Bên phía ta không thành vấn đề, nhưng mà ta phải hỏi nói ý tứ của Tư Điềm một chút mới được.”
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.”
“Đừng cảm tạ vội, quay đầu lại có ngươi cảm kích.” Cố Vân Đông nói xong liền đứng dậy: “Ta đi tìm Tư Điềm nói chuyện.”
Đồng An vội vàng đứng lên, nhắm mắt đuổi theo phía sau cô.
Cố Vân Đông không nhịn được cười: “Ngươi đi theo ta làm cái gì, ta có chút chuyện riêng muốn nói với nàng, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi thôi.”
“…… Vâng.” Đồng An do dự đồng ý.
Lúc này Cố Vân Đông mới dẫn theo Đồng Thủy Đào đến nhà Thẩm Tư Điềm.
Vừa vào cửa, phát hiện nàng đang cầm một chiếc khăn thêu hỏng thở dài.
Cố Vân Đông nhướng mày, đây là nghe được hôm qua cô nói muốn dẫn Đồng An đến kinh thành, cho nên mới thất thần ư?
Cô ở ngoài cửa phòng gõ gõ, Thẩm Tư Điềm đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội đón cô vào.
Cố Vân Đông đi thẳng vào vấn đề, lặp lại những lời Đồng An nói một lần nữa.
Cả người Thẩm Tư Điềm đông cứng lại: “Hắn, hắn thật sự nói như vậy?”
“Phải, cho nên ngươi nghĩ như thế nào?”
Thẩm Tư Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn nói hắn là hạ nhân, cho nên vẫn luôn khắc chế. Ta làm sao lại không phải như thế?”
Nàng không phải hạ nhân, nhưng nàng từng phải nương thân làm thiếp cho một lão nhân, cũng không còn là hoàng hoa khuê nữ trong sạch nữa rồi.
Đồng An sợ, còn nàng không lo lắng sao?
Nhưng nàng không ngờ, Đồng An thế mà thật sự đi cầu xin Cố Vân Đông.
Trong lòng Thẩm Tư Điềm có chút loạn, nhưng nhất thời lại không biết phải làm gì cho đúng.
Cố Vân Đông cũng không quấy rầy nàng, để nàng chậm rãi suy nghĩ.
Dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, phải từ từ suy nghĩ cho rõ ràng. Thành thân không phải chuyện của hai người bọn họ, sau này cần phải cẩn thận suy tính thấu đáo mọi phương diện mới được.
Cố Vân Đông chỉ ngồi một lát, sau đó cáo từ rời đi.
Ai ngờ cô vừa mới về đến nhà, Đồng Thủy Đào bỗng nhiên ‘ phanh ’ một tiếng quỳ xuống đối diện với cô.
Cố Vân Đông: “……”
Làm gì, làm gì đây? Thúc thúc quỳ xong lại đến cháu gái quỳ? Có thể nói chuyện từ tế không? Không để cho cô nghỉ ngơi một lúc được sao?
“Ngươi làm cái gì thế?”
“Tiểu thư, muội, muội cũng một xin người một chuyện.”