Chương 875: Người phụ nữ xấu xa
"Phải."
Người đàn ông gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Ta có thể uống một ngụm nước không? Những gì tiếp theo ta nói có thể có chút nhiều."
Cố Vân Đông: "..." Lại còn đưa ra yêu cầu?
Thiệu Thanh Viễn mặt không chút thay đổi rót cho hắn một ly nước, cứ như vậy đặt ở trước mặt hắn.
Nam tử ngước mắt nhìn hắn một chút, đổi bên rồi cố hết sức chống người dậy, dựa vào đầu giường. Rồi yên lặng vươn ra một tay ra từ trong chăn, nhịn đau tiếp nhận chén, chậm rãi uống. Cho đến khi hắn chậm rãi uống hết một ly nước, hắn mới nặng nề thở ra một hơi.
"Về vấn đề tại sao ta phải ám sát Bình Nam Hầu, ta quả thật không thể nói cho các ngươi biết, nhưng ta có thể nói một chuyện có liên quan mật thiết với các ngươi."
Người đàn ông nói: "Ví dụ, bộ mặt thật của Kiều đại phu."
“Bộ mặt thật?” Lời này nghe đã cảm thấy quái dị: "Chẳng lẽ ngươi muốn nói hắn không phải người tốt?"
“Đối với người khác mà nói có phải là người tốt hay không ta cũng không biết, nhưng đối với các ngươi mà nói, quả thật không phải người tốt." Hắn nói: "Lúc trước còn ở Bình Nam Hầu phủ, ta từng nhìn thấy hắn lặng lẽ cùng một người gặp mặt.”
Thần sắc Thiệu Thanh Viễn ngưng trọng hẳn lên, hắn kéo hai cái ghế, đưa cho Cố Vân Đông rồi mỗi người ngồi một cái.
Nam tử: "......" Hai người nghe chuyện xưa sao, có muốn cho các ngươi một đĩa hạt dưa không?
"Lúc trước Kiều Kim Thủy đột nhiên lén lút giấu diếm người Hầu phủ gặp mặt người xa lạ, ta đã cảm thấy rất khả nghi. Vì thế lặng lẽ đi theo phía sau, nghe được một ít... Mặc dù nó không liên quan gì đến ta, nhưng lại có liên quan đến ngươi."
“Ông ta nói rằng sẽ tìm cách gây rối và phá hủy tình cảm vợ chồng ngươi. Về lý do tại sao, ta không biết. Hơn nữa mấy người Bình Nam Hầu đến phủ Tuyên Hòa, cũng là Kiều Kim Thủy kiệt lực đề bạt nên bọn họ mới đáp ứng.”
“Kiều Kim Thủy rất hiểu tính tình đại tiểu thư Hàn gia, ở Hàn phủ thanh danh Hàn đại tiểu thư cũng không tốt lắm. Nàng ta hiện giờ mười sáu tuổi, theo lý nên sớm thành thân rồi mới đúng, hơn nữa cha nàng ta còn là Bình Nam Hầu. Nhưng nàng ta kéo dài đến bây giờ, chính là vì nàng ta không chỉ coi trọng một nam nhân, phàm là nhìn thấy nam tử bộ dạng tuấn lãng, nàng ta đều có ý tứ.”
Cố Vân Đông nghe được khóe miệng co giật hai cái, không ngờ Hàn Dĩnh còn là thấy một người yêu một người.
Nam tử tiếp tục nói: "Hơn nữa Hàn đại tiểu thư mặc kệ đối phương có thành thân hay có vị hôn phu hay không, nàng ta đều phải trêu chọc, cường thế yêu cầu người ta hưu thê hoặc là từ hôn. Nhưng chờ nàng ta thật sự trêu chọc người đến tay, lại lập tức không còn hứng thú, rất nhanh sẽ không cần.”
Người phụ nữ cặn bã!
"Ngoại lệ duy nhất là nàng ta nhìn trúng một người đàn ông, người đàn ông kia, trên các phương diện đều có chút giống với Thiệu công tử. Hàn đại tiểu thư to gan lớn mật trực tiếp bắt cóc người trở về, hơn nữa kéo đến trước mặt Bình Nam Hầu, yêu cầu cùng hắn thành thân. Đáng tiếc, thân phận nam tử kia không đủ, Bình Nam Hầu không đồng ý, thậm chí còn để cho người ta hủy nam tử kia, cắt đứt tay hắn. Hàn đại tiểu thư lúc này mới buông tha, 'bất đắc dĩ' cùng nam tử kia tách ra.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Cho nên, ý của ngươi là..."
“Thiệu phu nhân, cô nói xem, với thân phân như Thiệu công tử, người tương tự như vị nam tử kia, vả lại thân phận lại xứng đôi với nàng ta, có thể khiến cho Bình Nam Hầu đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ, có thể bị Hàn đại tiểu thư nhìn trúng hay không?"
Khóe miệng Cố Vân Đông mím chặt: "Cầm thú, dám nhúng chàm phu quân ta."
Nam tử cười cười: "Mà vị Kiều Kim Thủy kia, cũng không phải sau khi nhìn thấy các ngươi mới biết Thiệu công tử là công tử Bạch gia, ở Bình Nam Hầu phủ cũng đã biết rồi.”
"Hơn nữa hắn còn điều tra rõ tính tình của Hàn đại tiểu thư, và tính tình của Hàn thế tử." Nam tử đột nhiên liếc nhìn Cố Vân Đông bằng ánh mắt sâu xa.
"Có ý gì?" Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Nam tử ho nhẹ một tiếng, vừa rồi nói hơi nhiều, lại tiếp tục ho.
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn tối sầm lại, rồi lại rót cho hắn một chén nước.
Nam tử lúc này mới cảm thấy hài lòng, nói tiếp: "Hàn thế tử yêu thích thê tử nhà người ta."
Một câu nói lại khiến cho Thiệu Thanh Viễn bỗng nhiên đứng dậy.
Cố Vân Đông vội vàng nắm lấy tay hắn, kéo hắn ngồi xuống lại: "Chàng hãy đợi thêm một chút, đợi cho hắn nói xong."
"Ngoại trừ thê tử được định từ nhỏ của Hàn thế tử ra, trong hậu viện hắn còn có mấy thiếp thị, tất cả đều là thê tử trước của người khác. Bị hắn bức hiếp, cũng có người bị hắn dụ dỗ đến, còn có người bị hắn làm nhục đến nỗi không còn mặt mũi ở bên phu quân nên ở lại trong phủ."
Cố Vân Đông nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, Hàn thế tử này có bệnh sao?
Không đúng, hai huynh đệ nhà này đều có bệnh sao?
Nam tử nhìn về phía bọn họ: "Các ngươi nghĩ Kiều Kim Thủy dẫn một người như Hàn gia đến phủ Tuyên Hoà này làm gì? Hắn muốn giải độc cho Bình Nam Hầu hoàn toàn có thể gọi người đến Hầu phủ. Đúng rồi còn một chuyện nữa, độc của Hầu gia cũng không phải ta hạ."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều có chút trầm mặc, không phải hắn hạ độc, có khả năng là Kiều Kim Thủy hạ.
"Người đi gặp mặt với Kiều Kim Thủy là ai? Dáng vẻ thế nào?" Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Nam tử lắc đầu: "Ta không biết, thời điểm bọn hắn gặp nhau chỉ đem theo duy nhất chiếc mũ. Mục tiêu của ta là Hầu phủ, không có chút hứng thú nào đối với người Kiều Kim Thủy muốn gặp, dù sao cũng không liên quan tới ta."
"Tại sao Kiều Kim Thủy lại phải làm như vậy?"
Nam tử nói: "Nghe bọn hắn nói muốn gây thêm một chút rắc rối cho các ngươi, làm cho Thiệu Công tử sứt đầu mẻ trán, mất lòng mọi người. Còn vì sao lại làm như vậy, ta cũng không rõ lắm."
Cố Vân Đông cảm thấy đau đầu, tên Kiều Kim Thủy này không phải là một đại phu sao? Nghe như vậy có vẻ đang chuẩn bị một âm mưu lớn.
Nam tử: "Các ngươi không tin ta cũng không sao, những gì phải nói ta đã nói rồi. Tóm lại các ngươi để ý nhiều hơn đến người Hàn gia và Kiều Kim Thủy là được, ta có chút mệt, ta muốn nghỉ ngơi trước."
Nói xong hắn chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn phải một lúc lâu sau mới ra khỏi phòng của hắn.
Thiệu Văn đã đến, Thiệu Thanh Viễn để hắn đứng gác ngoài cửa phòng, rồi nắm tay Cố Vân Đông đi, đi đến một căn phòng khác.
"Lời hắn nói, chàng thấy có tin được không?"
Thiệu Thanh Viễn quả thật không dám chắc: "Nửa tin nửa không, có thể là muốn báo đáp ơn cứu mạng của chúng ta, có thể là muốn mượn tay chúng ta đối phó với Hàn gia. Nhưng hắn đã nói đúng một câu, tiếp theo chúng ta nên chú ý đỗng tĩnh của bọn hắn."
"Chuyện này có nên nói chuyện với cha và ông nội không?" Dù sao cũng là đồ đệ của Bạch Ung, tuy là đồ đệ của Bạch Ung rất nhiều, thậm chí ở cùng nhau chưa tới một năm, nhưng cũng là thầy trò, sợ ông ấy biết sẽ rất đau lòng.
"Nói đi, nếu Kiều Kim Thủy đúng là người như vậy, nhắc nhở để cha và ông ấy có chuẩn bị tâm lý."
"Được."
Hai người thương lượng xong cũng nghỉ lại phòng trọ.
Bây giờ cũng đã có chút muộn, mấy người Biển Hán, Thiệu Âm đã sớm trở về.
Hai người Thiệu Thanh Viễn sợ nam tử đó gặp chuyện, cũng sợ Hàn Diệu tìm đến đây một lần nữa, cho nên đêm nay đã ở lại cửa hàng.