Chương 876: Gặp báo ứng rồi phải không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Thanh Viễn lại bắt mạch cho nam tử.
Nam tử lúc này mới nói ra tên của hắn là Đại Lực.
Cố Vân Đông: "..." Vừa nghe xong cái tên đã biết là tên giả, hắn ta cũng không biết ngượng mà nói ra, còn không bằng để cho cô gọi 'này' nữa.
Tình trạng vết thương của hắn hồi phục rất nhanh, cũng không biết là có phải thường xuyên bị thương hay không, hắn thích ứng vô cùng tốt, sức chịu đau rất đáng sợ Mayy dịch.
Có điều bộ dạng này của hắn, bây giờ cũng không có cách nào xuống giường, chỉ có thể tiếp tục ở trong viện dưỡng thương.
Thiệu Thanh Viễn để Thiệu Toàn đến thay ca, ở lại chăm sóc hắn ta, Thiệu Toàn đi theo hắn học y thuật, những điều cơ bản về chăm sóc người bệnh đều biết.
Đại Lực thấy bọn họ sắp phải rời đi, suy nghĩ một chút, vẫn nói ra: "Về chuyện của Kiều đại phu đó các ngươi tin cũng được không tin cũng được, chỉ cần các ngươi để mắt nhiều một chút là được. Còn về Bình Nam Hầu phủ, ít tiếp xúc thì vẫn hơn, tránh để sau này dính dáng đến các ngươi."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đột nhiên quay đầu, nhưng Đại Lực đã nhắm mắt lại, có vẻ như không muốn nhiều lời.
Hai người chỉ có thể đi ra khỏi phòng hắn, đi đến sân nhỏ không nhịn được mà liếc nhau một cái.
Số lượng tin tức trong lời nói của Đại Lực rất lớn.
Cái gì gọi là dính líu đến bọn họ? Bình Nam Hầu phủ đã làm cái gì mà có thể liên lụy đến những người đã tiếp xúc với bọn hắn? Đại Lực rốt cuộc là người của ai?
Dám đối đầu với người của Bình Nam Hầu, chắc chắn thân phận cũng không thấp.
Vẻ mặt của hai người Thiệu Thanh Viễn bắt đầu nghiêm túc lại, hai người cũng không nói thêm gì, cùng nhau chào hỏi hai vợ chồng Cố Đại Phượng đang mở cửa hàng, rồi định trở về Thiệu phủ trước.
Không ngờ vừa đi ra cửa hàng chưa được bao lâu, lại gặp Giản bộ đầu hôm trước vừa đụng mặt.
Nghĩ đến Đại Lực vừa nói về chuyện của Bình Nam Hầu phủ, hai người trực tiếp đi về phía hắn.
"Giản bộ đầu nhìn ngươi có vẻ vội vàng đi đâu vậy? Tên thích khách hôm qua đã bắt được chưa?"
Giản bộ đầu vẫn có chút hảo cảm với Thiệu Thanh Viễn lắc đầu nói: "Làm sao mà dễ như vậy, không biết đã chạy đi nơi nào rồi."
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Chưa bắt được? Tên thế tử Bình Nam Hầu phủ đó không phải muốn gây khó dễ chứ?"
Giản bộ đầu nghe được thì cười nhẹ nhỏ giọng nói: "Không phải vậy sao? Tên Hàn thế tử đó vô cùng ngạo mạn."
Nói xong đột nhiên lại có chút đắc ý:"Nhưng mà tối đa cũng chỉ chửi mắng vài câu, bọn ta là thủ hạ của Đái tri phủ, hắn cũng không dám làm gì bọn ta."
"Vậy bây giờ Giản bộ đầu còn phải bắt người không?"
"Ta thì không cần, gần đây phủ thành có rất nhiều chuyện, làm sao có thể tốn bao nhiêu công sức, huy động hết lực lượng làm việc cho bọn hắn chứ? Đại nhân đã phái hai người xuống đây một chuyến, những việc khác để cho Hàn thế tử tự mình nghĩ cách."
Nói đến đây cảm giác Giản bộ đầu cũng thở phào một hơi.
Việc hôm qua hắn không tìm được người khiến hắn bị Hàn thế tử mắng một trận trước bao nhiêu hạ thủ, nói hắn vô dụng, là phế vật.
Hắn ta tài năng như vậy, tài giỏi như vậy, tại sao có thể để cho một người đang bị trọng thương, bị vây quanh bởi nhiều người như vậy mà vẫn có thể trốn thoát?
Nói không chừng hiện tại bọn hắn gặp báo ứng rồi nha? Đáng đời.
"Đại nhận nói, nhân lực của phủ có hạn, hiện tại đã đến lúc diễn ra đại hội thảo luận nghiên cứu y thuật, trong phủ thành này sẽ có rất nhiều người đi lại, không thể cử thêm người đến, chỉ có thể phiền Hàn thế tử tự mình tìm kiếm thích khách, cũng không quá đáng lo ngại."
Cố Vân Đông nhướn mày: "Đại nhân các ngươi nói như vậy, không sợ đắc tội với Bình Nam Hầu sao?"
Giản bộ đầu thoáng nhìn xung quanh, may thay bọn họ đang đứng ở đầu ngõ, cũng không có nhiều người qua lại.
Hắn đè giọng xuống nhỏ nhất có thể rồi nói: "Nói cho các ngươi biết cũng không sao, dù sao thì các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết. Ta nói cho các ngươi nghe, đại nhân của ta dám mạnh mồm như vậy vì một người có thân phận cao hơn đã từ kinh thành đến đây, trực tiếp đè đầu Bình Nam Hầu."
Thân phận cao hơn?
"Ai?"
"Lão Quốc Công của Định Quốc Công phủ."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều sững sờ, có chút kinh ngạc: "Lão Quốc Công cũng đến?"
Với địa vị của phủ Định Quốc Công trong kinh thành, thì một tên Bình Nam Hầu cũng không thể so sánh được.
Lão Quốc Công khi còn trẻ có chiến công lừng lẫy, uy danh lẫm liệt lan rộng khắp nơi.
Tuy nhiên khi đứng trước cựu hoàng đế, có thành tích như vậy sẽ trở thành công cao che chủ, khiến cho người đứng đầu kiêng kị.
Lão Quốc Công có tầm nhìn rất xa, biết rõ nếu tiếp tục như vậy, cả nhà không đỡ nổi, còn không bằng bản thân lùi về sau.
Nhưng cũng không thể lùi về như vậy được, vì vậy ông đã tìm một người ngày thường có cừu oán với mình nhưng trên thực tế hai người là bằng hữu có quan hệ khá tốt, ở trước mặt Hoàng Thượng vạch tội.
Một tội danh không hề nhỏ, để cho Lão Quốc Công bị mất ấn soái, cả nhà bị lưu đày.
Nhưng Lão Quốc Công sớm đã có chuẩn bị, tuy nói là bị lưu đày nhưng cả nhà vẫn được an toàn.
Toàn bộ người của phủ Quốc Công, không ai gặp phải chuyện không may.
Cứ như vậy bị lưu đày trong hai năm, sau khi đương kim hoàng đế đăng cơ, Quốc Công phủ là gia tộc đầu tiên được lật lại bản án.
Quốc Công lại được long trọng chào đón trở về kinh thành, phủ Quốc Công lại trở về tay bọn họ.
Người có một chút mẫn cảm với chính trị rất nhanh đã ý thức được, chỉ sợ Lão Quốc Công đã âm thầm đứng về phía tân Hoàng đế từ sớm, cho nên tuy nói là lưu đày, những mấy kẻ thù chính trị đó lại không thể ra tay với bọn họ được.
Có điều phủ Định Quốc Công đã quay lại, nhưng lão Quốc Công lại lấy lí do tuổi đã cao để rời khỏi kinh thành, đi đến núi Vân Cảnh nghỉ ngơi.
Còn để lại lời nhắn, con cháu đời sau từ nay về sau phải có bản lãnh tự mình có được sự trọng dụng của Hoàng Thượng, ông ấy sẽ không nhúng tay vào.
Có thể vì như vậy, phủ Định Quốc Công ngược lại càng lọt vào mắt của Hoàng Thượng.
Huống chi, con cháu của Định Quốc Công đều rất có tiền đồ, cho dù hiện tại địa vị không cao, nhưng tin tưởng thêm vài năm nữa có thể có thành tự lớn trong triều đình.
Cho nên, dù là lão Quốc Công không ở kinh thành, nhưng địa vị của ông ấy cũng không vì thế mà bị rung chuyển.
Tính ra núi Vân Cảnh cách phủ Tuyên Hoà có chút xa, không ngờ lão Quốc Công vậy mà lại đến phủ Tuyên Hoà.
“Lẽ nào lão Quốc Công không khoẻ?" Cố Vân Đông hỏi.
Giản bộ đầu có chút nhún vai: "Ta cũng không rõ chuyện của bề trên, ta chỉ là một tên bộ đầu cũng không nên nghe ngóng nhiều. Dù sao thì có một pho tượng lớn đứng ở đây, chắc Bình Nam Hầu phủ cũng không dám tạo sóng gió gì."
Lại nói, lúc trước Hàn Diệu Hàn Dĩnh đều nói bọn hắn to nhất trong phủ Tuyên Hoà này, nào ngờ đâu vừa mới đắc ý chưa được bao lâu, đã bị người ta đè đầu.
Giản bộ đầu vừa nói xong thì chắp tay tạm biệt, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lúc này mới quay người, đi về Thiệu phủ.
Vừa mới bước vào cửa sân, chợt nghe gác cổng nói: "Cố lão gia, Cố phu nhân đến."
"Cha mẹ ta?" Cố Vân Đông kinh ngạc.
Cô còn cảm thấy kỳ lạ hôm nay không thấy mẹ đi phố hoa, hoá ra là đến Thiệu phủ dịch bởi May.
Nhưng cha không đến thư viện học sao? Hôm nay không phải là ngày hưu mộc mà.
Lại nói hôm nay Cố Vân Đông vốn định đi đến căn nhà bên đó một chuyến.
Cô và Thiệu Thanh Viễn trở về từ thôn Vĩnh Phúc, kết quả hôm sau lại gặp chuyện của Đại Lực, chậm trễ mất một ngày trời, hôm nay mới có một chút thời gian.