Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877. Kiều Đại Phu Đã Đến

Chương 877. Kiều đại phu đã đến Chương 877. Kiều đại phu đã đến

Chương 877: Kiều đại phu đã đến

Không ngờ rằng hai vợ chồng Cố Đại Giang đã đến đây.

Nhìn thấy Cố Đại Giang đang ngồi nói chuyện trong nhà chính cùng với Bạch Ung và Bạch Hàng, Cố Vân Đông cười đi tới: "Cha, sao cha lại đến đây? Hôm nay nghỉ ngơi sao?"

"Ta nhờ người giúp ta xin nghỉ." Cố Đại Giang ngoảnh đầu dò xét cô, thấy cô không bị sao mới thở phào một hơi, nhanh chóng nói: "Tối qua lúc mẹ con quay về đã nói chuyện bọn con gặp thích khách, trong lòng ta có chút bất an, tới đây xem tình hình thế nào, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"

"Chuyện này, cũng nên kể lại rõ ràng." Cô và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau một cái.

Sau đấy lại nhìn về phía Bạch Ung Bạch Hàng bên này: "Ông, cha, nhạc phụ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện."

Ba người thấy sắc mặt của bọn họ có chút bất thường, không khỏi ngây người, vội vàng đứng lên, đi về phía thư phòng.

Thiệu m và Dương Liễu đã đi ra sau nhà nói chuyện rồi, vẫn chưa biết hai người Thiệu Thanh Viễn đã trở về.

Sau khi đến thư phòng, Thiệu Thanh Viễn đóng cửa phòng lại, sau đó nói về thân phận của Đại Lực và những lời nói của hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Đại Giang thì vẫn ổn, hai cha con Bạch gia nghe được sắc mặt lập tức thay đổi.

Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy Bạch Ung nắm chặt tay, sắc mặt khó coi, vội vàng rót một chén nước đưa cho ông: "Ông nội uống nước trước đi, người cũng đừng quá tức giận, chuyện này không thể chắc chắn, không thể tin hết lời tên Đại Lực đó nói."

Bạch Ung gật đầu: "Ta biết, trong lòng ta cũng rõ."

Tuy là nói như vậy, nhưng cho dù là tin hay không, trong lòng Bạch Ung vẫn vô cùng không thoải mái.

Thật sự mà nói quan hệ thầy trò của ông và Kiều Kim Thủy cũng không quá thân cận.

Bạch Ung có hơn một trăm đồ đệ, hơn một trăm người đồ đệ này đâu phải ai cũng có quan hệ thân thiết với ông?

Huống chi, có mấy người cũng không phải ông đứng đầu dạy dỗ.

Nếu như để miêu tả thì, hơn một trăm đồ đệ này có thể phân thành nội đệ tử, ngoại đệ tử.

Nội môn đệ tử có gần hai mươi người, những người đệ tử tài giỏi này được ông dần dần truyền thụ y thuật từ khi chưa có gì, đến bây giờ đã trở thành những người có thành tựu.

Cũng giống như Tống Đức Giang, Vưu Lễ.

Tuy tuổi tác của Tống Đức Giang cao hơn ông, thời gian học y muộn, nhưng danh phận thầy trò đã được định ngay từ đầu như vậy.

Ngoại môn đệ tử có nhiều hơn, những người này đã được Bạch Ung chỉ bảo qua, đi theo ông học những điều cơ bản. Nhưng đa số đã biết y thuật từ đầu, được Bạch Ung phát hiện ra thiên phú làm đại phu rất cao. Ông cũng rất bằng lòng truyền đạt kinh nghiệm cho những người như vậy, đào tạo cho họ biết làm thế nào để am hiểu về chuyện môn, phát triển y thuật.

Mà những đệ tử ngoại môn này, có hơn nửa số người đã được thu nhận trong hai mươi năm nay, mục đích là để tìm kiếm Thiệu Thanh Viễn.

Kiều Kim Thủy cũng như vậy.

Cho nên sau khi Bạch Ung nghe xong những lời này, cũng không chắc chắn Kiều Kim Thủy có phải là người như vậy hay không, nhưng cái người tên Đại Lực nói cũng có phần có lý.

Vì sao Kiều Kim Thủy lại thuyết phục Bình Nam Hầu đến phủ Tuyên Hoà? Người trúng độc vẫn lao ra đường như vậy, rõ ràng rất bất lợi cho bệnh tình của hắn.

Chắc hắn biết rõ Hình Văn Minh sẽ đến phủ Tuyên Hoà, chỉ cần một bức thư, Hình Văn Minh cũng không cần có mặt trong cuộc đại hội lần này, hoặc có thể nghiên cứu điều chế thuốc giải để người đưa qua.

Địa bàn của tên Bình Nam Hầu đó, cách đây cũng không xa.

"Việc này ta nhớ rồi, quay về ta sẽ tìm cơ hội hỏi han một chút về hắn, xem hắn nói thế nào."

Bạch Ung vừa nói xong, quản gia của Thiệu phủ ở bên ngoài đột nhiên nói: "Lão gia, Kiều đại phu đã đến."

Kiều đại phu? Kiều Kim Thủy?

Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Người trong thư phòng liếc nhìn nhau một cái, sau đó Bạch Ung bèn đứng lên: "Các ngươi không cần ra, ta đi xem."

Nói xong, ông mở cửa, dẫn theo Tả thúc cùng nhau đi về phía nhà chính.

Lúc Thiệu m và Dương Liễu đến, chỉ kịp thấy bóng lưng của ông. Hai người tò mò hỏi: "Cha đang đi đâu vậy?"

"Đi gặp Kiều sư huynh." Bạch Hàng đáp: "Các ngươi vào trước đi."

Hai người bưng điểm tâm bước vào thư phòng. Về phía Bạch Ung, ông cũng đã gặp được Kiều Kim Thủy.

Kiều Kim Thủy vội vàng xoay người, thấy Bạch Ung, hắn sửng sốt một chút: "Sư phụ, sao người lại đến đây?"

Việc Bạch Ung đến phủ Tuyên Hòa, có khá ít người biết, bằng không thì hai ngày gần đây Thiệu phủ cũng sẽ không an tĩnh đến vậy, e là sớm bị mấy người đồ đệ kia đạp hư cửa rồi.

Bạch Ung vẫy tay, bảo hắn ngồi xuống: "Ta cũng vừa đến, ngươi cũng biết, A Dục nhà chúng ta đã tìm được, hôm nay muốn công bố danh phận của hắn, đương nhiên ta cũng phải ở đây."

"Có đạo lý." Kiều Kim Thủy gật đầu đồng ý, lại không ngồi xuống ngay lập tức, hắn tự rót một chén nước đưa tới tay của Bạch Ung, lúc này hắn mới ngồi xuống ở phía đối diện với ông: "Lại nói tiếp, cũng nhiều năm rồi sư phụ không rời khỏi phủ Linh Châu, quả nhiên vẫn là cháu trai A Dục có mặt mũi."

"Dù sao cũng tìm hơn hai mươi năm rồi." Bạch Ung cảm thán một câu.

"Chắc sư phụ cao hứng lắm, hai ngày trước con cũng đã gặp A Dục rồi, xác thực tuấn tú lịch sự, nghe Hình sư đệ nói, y thuật của hắn cũng vô cùng tốt, phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa trước kia, chính là do hắn phát hiện đấy. Hắn có bản lĩnh như thế, chúng con đều hổ thẹn không bằng."

Bạch Ung gật đầu: "Đúng, các ngươi gặp rồi, ta nghe nói lúc ấy ngươi đi theo xe ngựa của Bình Nam Hầu đến?" Nói đã gặp A Dục, nhưng có một lỗ hổng, hắn không nói đến việc A Dục cứu hắn.

Trong lòng Bạch Ung cũng có một tia so đo.

"Vâng, Bình Nam Hầu trúng độc, hai ngày nay con và Hình sư đệ đều giúp hắn giải độc, cho nên nhất thời không có thời gian, mãi cho đến bây giờ mới có thể đến Thiệu phủ gặp Bạch Hàng sư đệ."

"Việc này ta đã nghe A Dục nói, Bình Nam Hầu này là dạng người gì? Trước kia ta còn nghe vợ của A Dục nói, hôm qua Bình Nam Hầu gặp thích khách, kết quả Hàn thế tử của Bình Nam Hầu kia điều tra, cho người lục soát cửa hàng của vợ A Dục. Nếu chỉ có vậy thì không nói làm gì, Hàn thế tử kia còn dung túng cho thuộc hạ xông thẳng vào. Thế này là không đúng rồi, sao có thể xằng bậy như vậy, thế này có phải là một chút quy củ cũng không có không?" Bạch Ung vừa nói xong đã bắt đầu cảm thấy tức giận.

Sau đó ông nói với Kiều Kim Thủy: "Ta thấy phủ Bình Nam Hầu này cũng không phải là thứ gì dễ đối phó, hiện giờ ngươi giải độc cho nhà hắn thì nên cẩn thận đi. Đừng làm chuyện tốt rồi bị oán trách, giải độc xong hãy quay về, biết không?"

Sắc mặt của Kiều Kim Thủy cứng ngắc trong nháy mắt, chỉ là rất nhanh sau đó hắn nở nụ cười.

"Sư phụ, có thể người đã hiểu lầm rồi. Kỳ thật Bình Nam Hầu là người rất tốt, lúc trước hắn nhìn trúng con là đồ đệ của sư phụ, cho nên mới mời con vào trong phủ, không ngở đúng lúc thấy hắn trúng độc, lúc này con mới đồng hành cùng hắn đến phủ Tuyên Hòa. Hàn thế tử và Hàn tiểu thư đều là người lễ phép, luôn dùng lễ đối đãi với con, rất dễ nói chuyện."

Hắn nói xong, tạm dừng một chút rồi nói tiếp: "Về chuyện hôm qua, kỳ thật khi Hàn thế tử trở về đã nói lại với con. Hắn cũng thừa nhận, xác thực lúc ấy hắn có kích động một chút. Chỉ là người làm con cái, thấy cha của mình bị người ám hại trúng độc hôn mê bất tỉnh, hắn cũng khó tránh khỏi việc sốt ruột, muốn sớm ngày bắt được hung thủ."

Bạch Ung không nói gì, vẻ mặt vẫn không hề có tí thay đổi, nhưng ngón tay đã siết chặt lại rồi.

Bình Luận (0)
Comment