Chương 878: Duyên phận
Kiều Kim Thủy không để ý, vẫn tiếp tục nói: "Lúc quay về Hàn thế tử ngẫm lại, cũng hiểu được khi ấy hắn đã làm sai. Hàn thế tử còn muốn xin lỗi vợ của A Dục, nhưng dù sao thì mọi người đều là người lập gia đình rồi, không thuận tiện lắm."
"Thế thì tìm A Dục không phải là được sao?" Bạch Ung hỏi.
"Con cũng có nói như vậy, nhưng sư phụ người không biết đâu, dường như A Dục rất không thích Hàn thế tử. Lại nói lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, không oán không cừu, nhưng A Dục không hề có một chút thái độ tốt đẹp nào với Hàn thế tử, thật là kỳ quái."
Bạch Ung nhấp một ngụm trà, chén trà che khuất khuôn mặt hơi trầm xuống của ông dịch bởi Mayy.
Kiều Kim Thủy nói điều tốt, nói đỡ giúp phủ Bình Nam Hầu khắp nơi cũng thôi đi, lại còn thỉnh thoảng nói bóng gió A Dục và Vân Đông, giống như hai người ỷ vào thân phận của bản thân mà cố tình gây sự vậy.
So với Kiều Kim Thủy, chắc chắn Bạch Ung càng tin tưởng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông hơn.
Hai người không có thái độ tốt với Hàn thế tử, chắc chắn hắn đã làm điều gì đó khiến cho người khác khó chịu.
Giờ phút này, Bạch Ung gần như đã tin tưởng hoàn toàn lời nói của Đại Lực lúc trước.
Trong lòng ông hơi khó chịu, vẫn cúi thấp đầu rất lâu, chẳng nói một lời nào.
Kiều Kim Thủy thoáng ý thức được bản thân đã nói quá nhiều, dù sao A Dục cũng là cháu trai mà sư phụ vất vả lắm mới tìm trở về, vừa nãy hắn nói quá lộ liễu rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Kiều Kim Thủy lộp bộp một tiếng.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã điều chỉnh tốt sắc mặt, bổ sung nói: "Có điều, Hàn thế tử quấy nhiễu đến vợ của A Dục cũng là sự thật, với tư cách là sư bá của A Dục, có làm gì thì con cũng phải lấy lại danh dự cho hắn. Sư phụ yên tâm, sau này chờ Bình Nam Hầu khỏe rồi, con sẽ nói với hắn. Từ trước đến nay Bình Nam Hầu luôn kính ngưỡng sư phụ, tuyệt đối sẽ không cho phép Hàn thế tử bất kính với A Dục."
Bạch Ung ngẩng đầu, cười gật đầu: "Còn không đúng sao, A Dục của chúng ta cũng không phải chỉ có một mình, hắn cũng có chỗ dựa."
Kiều Kim Thủy cười phụ họa theo.
Đến lúc này Bạch Ung mới chuyển chủ đề, hỏi cuộc sống của hắn trong vài năm này, lại hỏi sơ một ít về vấn đề chuyên sâu trên phương diện y thuật.
Xong hết, ông thoả mãn gật đầu, để cho hắn dùng bữa trong nhà rồi lại đi.
Kiều Kim Thủy chối từ hai lần mới đồng ý, sau đó hắn bắt đầu hỏi thăm Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn.
Bạch Ung chỉ nói hai người bọn họ có việc bận, chờ đến buổi trưa tự nhiên sẽ xuất hiện.
Kiều Kim Thủy không hỏi thêm, chỉ tập trung trò chuyện cùng Bạch Ung.
Mà lúc này, Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn bị nói là có việc kia, cũng đúng thật là . . . Có việc.
Hôm nay Cố Đại Giang cũng ở đây, thế nên chi bằng, đặt tên cho cửa hàng hoa luôn đi.
Cố Vân Đông nghe xong nhíu mày: "Không phải đã đặt tên rồi sao? Ta lấy thì không tính à?"
Dương Liễu Thiệu m: ". . ." Nói thật có thể khiến người ta bị tổn thương không?
Cố Vân Đông cũng nở ngay một nụ cười lạnh: "Được được được, thế thì để cho cha tới đặt." Nguyên một đám người đều là đại móng heo, trước kia luôn miệng nói cô có phúc khí, tên do cô đặt nhất định có thể kiếm nhiều tiền đó.
Hôm nay trước mặt cô lại đổi ý rồi, ah, mẹ ruột.
Dương Liễu Thiệu m làm như không nhìn thấy sắc mặt của cô, nhanh chóng quay sang nhìn Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang: ". . ." Kỳ thật, đối với mấy chuyện này ta cũng không am hiểu đâu.
Trong đầu ông có rất nhiều câu thơ, nhưng tên của cửa hàng, cũng không thể quá thâm ảo, bằng không thì người khác đều không hiểu nó có ý gì.
Ông suy nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hơn hất càm nói: "Có rồi."
"Nói đi."
"Gọi là 'Hoa Duyên", Duyên trong "Duyên phận", thấy thế nào?" Cố Đại Giang rất hào hứng nói tiếp: "Mọi người xem đi, chữ "Duyên" này giống như "Viên", cho thấy cửa hàng hoa của chúng ta, bên trong có trăm hoa đua nở, tựa như hoa viên nhỏ vậy. Mà "Duyên" lại có thêm ý nghĩa là "Duyên phận", chữ "Hoa" vốn đại biểu cho "mỹ hảo" (đẹp đẽ tốt đẹp), hơn nữa trong cửa hàng hoa kia cũng có một vài giống hoa quý, vốn để bán cho người hữu duyên đấy."
Cố Đại Giang giải thích xong, mọi người đều gật đầu đồng ý: "Tuyệt, Hoa Duyên, rất tuyệt nha."
Dương Liễu ở bên cạnh còn lóe sáng mắt nhìn về phía ông.
Cố Vân Đông: "..." ‘Tuyệt’ chỗ nào thế hả?
Quả nhiên là cô có sự khác biệt với mấy người trưởng bối này, hoàn toàn không thể hiểu được ý của bọn họ.
Thế nhưng mấy người Dương Liễu đã đứng dậy, lúc này mọi người đang trải rộng giấy ra chuẩn bị viết xuống hai chữ này, sau đó đưa đi làm bảng hiệu.
Người viết chữ chính là Cố Đại Giang, chữ viết của ông không tệ, huống chi đây còn là cửa hàng của vợ ông.
Mắt thấy bốn người trưởng bối vội vàng, bắt đầu bận rộn, Cố Vân Đông vẫn ngồi yên tại chỗ, nhếch khóe miệng, cô đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng nói: "Thiếp cảm thấy tên mà cha đặt cũng chả có gì đặc biệt."
Thiệu Thanh Viễn nghiêm trang gật đầu, giọng nói khẳng định chắc nịch: "Ta cũng thấy thế, còn không bằng ‘Thế giới hoa’ của nàng."
"Còn không đúng sao?" Cố Vân Đông có được sự đồng thuận, tâm trạng của cô cuối cùng cũng khoan khoái dễ chịu hơn.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế thì bật cười, trấn an Cố Vân Đông: "Đây là cửa hàng hoa của mẹ, để cho cha đặt tên sẽ hợp hơn, trong lòng mẹ cũng vui mừng, chúng ta là con gái con rể, đương nhiên phải giúp cho bọn họ đạt được ước nguyện."
Được đấy, giải thích thế này thì Cố Vân Đông có thể tiếp nhận được.
Nhưng sau một hồi im lặng, cô vẫn không nhịn được mà cảm thán một câu: "Thiếp còn nghĩ rằng cha dù gì cũng là tú tài, mực nước trong bụng chắc chắn rất đầy, thi từ ca phú, ý tứ đẹp đẽ thâm sâu giơ tay là có, chỉ lấy một cái tên thôi chắc chắn sẽ rất có chiều sâu, thật không ngờ..."
Lời còn chưa nói xong, Cố Đại Giang ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cô, sau đó, ông mỉm cười.
Cố Vân Đông từ sâu trong nụ cười của ông nhìn ra được... Sát khí.
Cô ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đúng lúc, thấy được Tả thúc đã đến.
Tả thúc đến gọi bọn họ đi ăn cơm, xem ra Bạch Ung và Kiều Kim Thủy đã trò chuyện xong.
Mọi người cùng quay về phòng khách, lên tiếng chào hỏi Kiều Kim Thủy.
Kế tiếp cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Kiều Kim Thủy rất khách sáo chào hỏi Thiệu Thanh Viễn, lại dùng thân phận trưởng bối nói vài lời với hắn, giọng điệu thái độ đều quy củ thông thường, không có nơi nào đường đột, so với lần đầu tiên Vưu Lễ đến đây, càng làm cho người ta cảm thấy rất lễ phép.
Cho đến lúc Kiều Kim Thủy dùng xong cơm trưa rời đi, Bạch Ung đứng trong nhà chính mới giận tái mặt.
Người ở đây thấy thế, trong lòng lập tức hiểu rõ vấn đề.
Bạch Hàng hỏi: "Kiều sư huynh, quả nhiên có vấn đề sao?"
"Đúng vậy, có vấn đề." Nét mặt Bạch Ung căng cứng: "Xem ra người đàn ông tên Đại Lực kia nói không sai rồi."
Bạch Ung kể lại nội dung cuộc nói chuyện với Kiều Kim Thủy cho mọi người.
Sau đó ông nói tiếp: "Hơn nữa, có lẽ hắn còn có đồng lõa."
Bạch Hàng tựa như chợt nghĩ ra điều gì đó, có chút không xác định hỏi: "... Vưu Lễ?"
Những ngày gần đây, có vài người đến trước mặt ông nói cho ông biết, Vưu Lễ nói xấu sau lưng A Dục.
Nếu quả thật chính là hắn, vậy chỉ e là cha hắn phải gặp đả kích rồi.
Bạch Ung lại lắc đầu: "Chắc không phải hắn, Vưu Lễ người này tuy tính cách không được người khác ưa thích, con người cũng quá mức cố chấp không biết cách xử sự, nhưng hắn sẽ không làm những việc gây hại đến Bạch gia. Những chuyện như cấu kết với người ngoài để đối phó Bạch gia, không giống thủ đoạn của hắn. Chỉ có điều..."
Ông ngừng lại một chút, nét mặt như có điều gì suy tư nhưng vẫn tiếp tục nói: "Chỉ có điều tính tình của Vưu Lễ kia, cũng có khả năng sẽ bị người khác lợi dụng, xác thực cũng phải chú ý. Thật ra, nếu lần này hắn thật sự bị kẻ khác lợi dụng, nói không chừng còn là chuyện tốt, tính tình thế kia, phải mài giũa cọ xát."