Chương 879: Muội trở thành con dâu nuôi từ bé
Bạch Hàng không nói, chỉ khẽ gật đầu.
"Chuyện này giao cho con, chú ý Kiều Kim Thủy hơn đi."
"Vâng, thưa cha."
"Về phần phủ Bình Nam Hầu gì đó, hừ, nếu dám đến cửa tìm phiền toái, ta sẽ cho bọn hắn biết mặt." Bạch Ung nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi nhà chính.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới giải tán, từng người đi về nhà.
Hai người Cố Vân Đông đi theo Cố Đại Giang quay về nhà nhị tiến một chuyến. Đệ đệ đang ở thư viện, Khả Khả thì ngoan ngoãn đợi trong nhà, cũng không biết có phải dạo gần đây trời nóng nực hay không, tiểu cô nương thoạt nhìn có vẻ buồn bã ỉu xìu dịch bởi Mayy.
Cố Vân Đông đưa kẹo cho Khả Khả, cô bé cũng chỉ giương mắt nhìn lướt qua một cái rồi lắc đầu cự tuyệt.
Thế này thì hơi kỳ lạ rồi đấy, đột nhiên không muốn ăn quà vặt là có chuyện gì xảy ra sao?
Cố Vân Đông dẫn tiểu cô nương đến trước mặt, xem xét cô bé một phen, kỳ quái hỏi: "Ra đây, nói với đại tỷ, có chuyện gì xảy ra rồi à?"
Tiểu cô nương mím môi, đột nhiên tội nghiệp nhìn cô: "Đại tỷ, muội tiêu đời rồi."
Dáng vẻ muốn khóc của Khả Khả làm Cố Vân Đông càng hoảng sợ thêm.
Từ sau khi Cố gia có cuộc sống tốt đẹp hơn, Khả Khả cũng rất ít khóc, cho dù có cũng chỉ là thút thít một hai lần, hôm nay cô bé lại có dáng vẻ muốn khóc mà không khóc thế kia, Cố Vân Đông chưa từng thấy qua.
Cô vội vàng ôm tiểu cô nương ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé: "Có chuyện gì vậy? Làm sao lại tiêu đời? Muội nói cho tỷ biết, ai bắt nạt muội, có đại tỷ ở đây, không sợ."
"Đại tỷ, không có ai bắt nạt muội, là muội bắt nạt người khác."
". . . Muội bắt nạt ai vậy? Có phải bắt nạt người khác quá độc ác? Đã xảy ra chuyện sao?"
"Đúng, đã xảy ra chuyện." Tiểu cô nương rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu thút tha thút thít, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nói: "Muội trở thành con dâu nuôi từ bé rồi."
Cố Vân Đông: ". . ." What??
Vừa rồi cô nghe không rõ, làm phiền nói lại thêm lần nữa.
Muội ức hiếp người ta, kết quả muội trở thành con dâu nuôi từ bé của người ta??
Làm gì vậy, đây là bồi thường bản thân ra ngoài rồi à?
"Muội nói rõ ràng mọi chuyện từ đầu đến cuối cho đại tỷ nghe, con dâu nuôi từ bé gì? Muội trở thành con dâu nuôi từ bé của ai?"
"Là, là Tề Đình ca ca."
Tề Đình? Đây không phải là cháu trai của hiệu trưởng thư viện Thiên Hải sao? Hắn hình như lớn hơn tiểu cô nương tám chín tuổi đấy.
Tiểu cô nương thút tha thút thít nói tiếp: "Hôm nay muội cùng nhị ca và biểu ca đi thư viện đọc sách, lúc đến cửa thư viện chuẩn bị trở về, vừa lúc gặp được gã sai vặt A Hỉ bên cạnh Tề Đình ca ca."
"A Hỉ nói, lúc Tề Đình ca ca học cỡi ngựa bắn cung bị thương ở tay, hiện tại không vui vẻ, ăn gì cũng không vào. Muội nghĩ, muội có rất nhiều đồ ăn ngon, muội chia sẻ cho hắn một ít nên muội đã đi cùng A Hỉ đến thăm Tề Đình ca ca."
"Đại tỷ, tỷ không biết đâu, tay của Tề Đình ca ca đều bao thành bánh chưng rồi, như thế này cũng không thể tự mình ăn cái gì, phải để người khác đút. Muội thấy hắn đáng thương nên cầm một khối bánh ngọt cho hắn ăn, nhưng tên nhóc này rất xấu, cố ý trốn tới trốn lui làm khó muội."
Cố Vân Đông nâng trán, quả nhiên mấy đứa nhỏ học theo miệng người lớn cực kỳ nhanh, tên nhóc này rất xấu là cái gì thế hả?
Tiểu cô nương nói xong tức giận, hung hăng vỗ tay một cái: "Hắn trốn, muội không trụ chân lại được, nên ngã sấp xuống. Vị trí lại còn không tốt, ngã lên trên người hắn, miệng nhắm ngay mặt hắn. Sau đó, đúng lúc bị ông nội hiệu trưởng vừa bước vào cửa thấy được."
"Ông nội hiệu trưởng nói, Tề Đình ca ca bị muội hôn rồi, về sau sẽ không lấy được vợ, muội phải chịu trách nhiệm với hắn, về sau phải gả cho hắn. Đại tỷ, tỷ đã nói, kiểu mà từ nhỏ đã bị người khác sắp xếp thế này, gọi là con dâu nuôi từ bé đúng không? Hu hu, muội trở thành con dâu nuôi từ bé của người khác rồi."
Cố Vân Đông: “……” Chắc nên có phiên bản hoàn chỉnh hơn cho lời giải thích ban đầu của cô nhỉ?
Cô nghe xong toàn bộ hành trình, không khỏi muốn bật cười, xoa xoa lưng tiểu cô nương: “Muội đừng nghe hiệu trưởng nói lung tung, ông ấy cố ý trêu chọc muội đó.”
“Thật, thật vậy sao?”
“Ừm.”
“Vậy muội không nên nhận cái này có đúng không?” Tiểu cô nương đột nhiên móc ra một cái khóa bình an.
Cố Vân Đông nhất thời nghẹn họng: “Đây là, hiệu trưởng cho muội?”
“Vâng.” Tiểu cô nương gật gật đầu: “Muội nghĩ rồi, muội không thể làm đứa bé không chịu trách nhiệm được nên mới nhận. Có điều cái khóa bình an này đẹp như vậy, muội muốn tự mình gánh vác hậu quả, cái khóa bình an này hình như rất nặng. Nếu đã nhận làm con dâu nuôi từ bé, về sau muội sẽ giữ mình trong sạch. Đại tỷ, có phải phân lượng không đủ hay không?”
Cố Vân Đông cạn lời nhìn trời xanh, muội có thể đừng vừa ủy khuất vừa nghiên cứu cái khóa bình an hay không.
Khóa bình an này rõ ràng là lễ vật mà hiệu trưởng đưa cho con bé, nào có ai đưa tín vật đính ước là khóa bình an đâu chứ?
Nhưng cô vẫn sẽ tìm cơ hội đến nói với cha mình một tiếng, bảo ông nhắc nhở hiệu trưởng Tề một chút, mấy lời đùa giỡn như vậy về sau không thể nói loạn, Khả Khả sẽ tưởng thật.
Mới vừa nghĩ như vậy, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói đầy tức giận: “Con nói thật?”
Cố Vân Đông vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Cố Đại Giang không biết đã đứng ở đó từ khi nào.
Ông vội vàng bước đến, cầm lấy cái khóa bình an trong tay Khả Khả, sau khi để trên tay quan sát một lúc thì ông đột nhiên đi ra ngoài: “Dám chiếm tiện nghi nữ nhi ta, ta đi đánh chết tên tiểu tử thối kia.”
Tiểu Khả Khả nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, chớp chớp mắt, không có khóa bình an, có phải mình không phải là con dâu nuôi từ bé nữa rồi hay không?
“Cha……” Cố Vân Đông bó tay, xem xem, ở đây còn có một người tưởng thật nữa rồi đây này.
Có điều cha cô cũng nghe được, xem ra không cần cô nói, cha sẽ đi tìm hiệu trưởng Tề giải quyết vấn đề.
Cố Vân Đông lại quay qua trấn an Khả Khả, từ trước đến nay tiểu cô nương rất tin tưởng lời cô nói, biết là hiệu trưởng Tề trêu chọc mình, thì tức khắc buông bỏ chuyện này.
Cố Vân Đông thấy con bé lại vui vẻ đi tìm La Kỳ Lữ Hồng Xảo chơi thì lắc đầu bật cười, đứng dậy chuẩn bị trở về.
Chỉ là lúc đi tới cửa thì cô nghĩ đến cái gì đó, dừng bước chân lại.
Đồng Thủy Đào đi đằng sau thiếu chút nữa thì đâm phải cô: “Tiểu thư, làm sao vậy?”
“Thủy Đào, muội đã nói chuyện với …… Tiết Vinh chưa?” Cô suýt chút nữa thì quên mất chuyện này. Hai ngày nay hết chuyện này lại tới chuyện kia, đến hôm nay cô mới có cơ hội thấy Tiết Vinh.
Nếu không phải vừa rồi Khả Khả nhắc đến chuyện con dâu nuôi từ bé, có khi cô sẽ không nhớ nổi chuyện này.
Đồng Thủy Đào gật gật đầu: “Đã nói rồi ạ.”
Cố Vân Đông trợn to mắt: “Nhanh thế à, nói lúc nào thế?”
“Lúc tiểu thư nói chuyện cùng tam tiểu thư, muội đã đi tìm Tiết Vinh nói chuyện.” Đồng Thủy Đào nói với vẻ mặt hiển nhiên.
Cố Vân Đông hoang mang: “Các ngươi nói cái gì? Hắn nói như thế nào?”
“Chỉ nói có hai câu đương nhiên là nhanh rồi ạ.” Đồng Thủy Đào cảm thấy câu hỏi của Cố Vân Đông rất kỳ quái: “Muội đi hỏi thẳng hắn, ban đầu hắn nói muốn suy nghĩ một chút. Muội làm gì có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ cho nên muội bóp nát một cục đá, Tiết Vinh lập tức nói đã suy nghĩ xong.”
Cố Vân Đông: “……” Bóp nát một cục đá, ngươi uy hiếp hắn đúng không?
“Tiểu thư, người yên tâm, Tiết Vinh nói sẽ nói chuyện với lão gia, đến lúc đó hắn sẽ tới gặp tiểu thư cầu hôn.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, ừm, vậy thì ta yên tâm.
Dù sao nếu hai người ở cùng nhau, ta sẽ không lo ngươi phải chịu ủy khuất.