Chương 880: Đại hội nghiên cứu y thuật bắt đầu
Cố Đại Giang trở lại vào ban đêm, chẳng ai biết ông đã nói chuyện gì với hiệu trưởng Tề.
Ngày tiếp theo, Bạch gia và Cố gia rất yên bình .
Không biết có phải vì nguyên nhân Bình Nam Hầu phủ vẫn còn đang truy bắt thích khách hay không, Cố Vân Đông đoán Hàn Diệu Hàn Dĩnh sẽ đến tìm phiền phức, nhưng lại không thấy gì.
Thương thế của Đại Lực đang dần chuyển biến tốt đẹp, mặc dù chưa khỏi hoàn toàn, nhưng hắn vẫn rời đi.
Bảng hiệu cửa hàng hoa và cửa hàng thợ mộc đã làm xong, mặt tiền cửa hàng cũng được trang hoàng đẹp đẽ, hai nhà cùng nhau chọn một ngày lành khai trương đại cát.
Tạm thời trước mắt cửa hàng thợ mộc đã có ba người đại cô đại dượng và Tiểu Lục lo liệu.
Ngược lại cửa hàng hoa chỉ có một mình Dương Liễu thì không tiện, thỉnh thoảng Thiệu Âm mới đến cửa hàng hoa một chuyến, không thể ở lại đây lâu dịch bởi nhà Mayy.
Cho nên Dương Liễu đã thuê Tiểu Diên và mẹ nàng là Phạm thị đến đây giúp đỡ.
Thời tiết càng ngày càng nóng, hai mẹ con Phạm thị đến chợ bán hoa đúng là chịu tội, hơn nữa hoa ở chợ lại chẳng bán được bao nhiêu.
Nhưng Phạm thị cũng tự mình trồng hoa làm vườn, hoa cỏ ở nhà được trượng phu chăm sóc đều vô cùng tinh xảo.
Dương Liễu đặt hoa của bọn họ trong cửa hàng hoa, như thế bà không cần phải tìm nơi khác đặt hoa nữa, cửa hàng cũng nhiều hoa hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai cửa hàng được bày trí vô cùng rực rỡ, náo nhiệt.
Tới cuối tháng tư, đại hội nghiên cứu y học cuối cùng cũng bắt đầu.
Cố Vân Đông giờ mới biết, đại hội này còn có một quy trình.
Ba ngày trước tất cả đại phu và y giả đã tập trung lại, giao lưu trao đổi một số chứng bệnh nan y và phương pháp chữa trị mà bản thân đã gặp phải trong ba năm nay .
Quy định này là do Bạch Ung định ra, ở niên đại này, phàm là người có bản lĩnh đều sẽ cất giấu thành vật tổ truyền không nói cho người ngoài.
Ngay cả y giả thì cũng muốn sau khi thu nhận đồ đệ mới truyền dạy.
Nhưng suy nghĩ của Bạch Ưng không giống với phần lớn những người hiện giờ, ông cảm thấy, chỉ có tiếp thu ý kiến quần chúng, giao lưu học hỏi lẫn nhau, mới có thể từng bước nâng cao y thuật của bản thân.
Ban đầu có rất nhiều người không nghĩ như vậy, chẳng qua Bạch Ưng là sư phụ của bọn họ nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, đúng là việc tương trợ lẫn nhau như vậy đã làm cho y thuật của bọn họ tiến bộ hơn nhiều.
Nhất là khi có người đưa ra một phương án trị bệnh, những người khác sẽ cũng nhau thảo luận đưa ra ý kiến quan điểm riêng của bản thân, kết hợp lại với nhau, phương pháp trị liệu sẽ càng thêm hoàn thiện.
Tất nhiên, vẫn có một vài người có tâm tư riêng, không muốn nói cho người khác biết.
Nhưng việc này cũng chẳng có cách nào.
Kết thúc ba ngày giao lưu, mười ngày tiếp theo là thời gian hơn một trăm vị danh y khám chữa bệnh từ thiện.
Bạch Hàng sẽ phân chia mọi người đến các huyện thành phủ Tuyên Hòa, ông cũng sẽ đến trong thôn một chút, chủ yếu nhắm vào những chững bệnh nan y.
Kết thúc khám chữa bệnh từ thiện, bọn họ tụ hợp lại ăn cơm, sau đó không sai biệt lắm thì giải tán.
Địa điểm tổ chức đại hội nghiên cứu y thuật lần này là do Đái tri phủ chuẩn bị, số lượng người tới đại hội lần này rất đông, không chỉ có hơn một trăm đại phu mà còn có một số đại phu trong thành, cùng với không ít quan to hiển quý tới xem náo nhiệt.
Người nhiều, địa điểm cũng rất rộng.
Đại hội lần này được cử hành tại một biệt trang ngoài thành. Biệt trang này cực kỳ rộng lớn, là biệt viện của một phú hộ trong phủ Tuyên Hòa, không nói đến đường cột trạm trổ bên trong các đình viện lầu các, bên trong còn có hai suối nước nóng lớn.
Cố Vân Đông rất có hứng thú với hai suối nước nóng lớn này, vì vậy cô nhân cơ hội chuẩn bị đại hội lần này mà đến trước một ngày ngâm mình.
Khoan hãy nói, cảm giác ngâm mình quá thoải mái quá hưởng thụ, làm cho ngày hôm sau sắc mặt cô hồng nhuận, cả người cực kỳ có tinh thân.
Bởi vậy, lúc đụng phải xe ngựa của Bình Nam Hầu phủ ở cổng biệt viện, tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng chút nào.
Hãn Dĩnh lại cực kỳ không vui, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ của Cố Vân Đông đập vào mắt khiến nàng ta nhức hết cả mắt.
Nhưng nghĩ đến việc hôm nay Vân Đông sẽ phải gặp chuyện xui xẻo, tâm trạng Hàn Dĩnh lập tức tốt hơn hẳn, thậm chí nụ cười của nàng ta còn tươi tắn xán lạn hơn vài phần.
Nàng ta bước xuống xe ngựa, sửa sang lại trang sức trên tóc một chút, sau khi xác nhận dáng vẻ hoàn mỹ của mình với nha hoàn bên người xong, lúc này mới chậm rãi đi về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
“Thiệu công tử.” Giọng nói của Hàn Dĩnh mềm mại, khẽ gật đầu một cái, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, ánh nắng mặt trời chiếu xuống châu thoa trên đỉnh đầu tỏa sáng lấp lánh.
Thiệu Thanh Viễn bị ánh sáng kia làm cho hơi chói mắt, sau đó, dường như hắn không nghe thấy tiếng nàng ta chào hỏi, mặt không cảm xúc rời đi.
Sắc mặt Hàn Dĩnh cứng đờ, thiếu chút nữa thì không duy trì được vẻ mặt tươi cười.
Chỉ là lúc nàng ta ngước mắt lên thì đột nhiên phát hiện Cố Vân Đông tụt lại sau một bước vẫn còn đứng tại chỗ, nàng ta lập tức chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi nhếch cằm lên.
Nhưng lúc đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận, đột nhiên cười nói: “Có vẻ Cố cô nương rất vui nhỉ?”
“Ngày nào cũng có phu quân ở bên cạnh, đương nhiên là ngày nào ta cũng rất vui vẻ.” Cố Vân Đông ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Còn có, ta là người đã có phu quân, xin gọi ta là Thiệu phu nhân.”
Nói xong, cô sải bước đi về phía trước, Thiệu Thanh Viễn dừng lại đứng cách đó không xa chờ cô đến bên cạnh.
Hàn Dĩnh cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Phu quân? Chỉ mong qua ngày hôm nay, ngươi vẫn còn có thể dương dương đắc ý nói ra những lời này.”
Giọng nói cực kỳ nhẹ, nhưng bước chân của Cố Vân Đông vẫn ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái.
Ồ? Nghe ý tứ này, đây là muốn gây chuyện à?
Gây chuyện cũng tốt, tránh cho bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào rất đáng ghét.
Cố Vân Đông đuổi kịp bước chân của Thiệu Thanh Viễn, đi vào trong biệt viện.
Tòa biệt viện này chiếm diện tích rất lớn, đình viện được tu sửa vô cùng nguy nga tráng lệ, giữa sân còn có một hồ nước cực lớn, còn có một con thuyền hoa đang dừng ở giữa hồ.
Trong biệt viện đã có không ít người tới, với tư cách là người phụ trách đại hội lần này, Bạch Hàng dẫn mấy sư huynh đệ thân thiết đi chiêu đãi mọi người.
Thấy một nhà ba người Bình Nam Hầu tiến vào, sắc mặt Bạch Hàng có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ làm tịch một chút, ông lập tức tiến lên hàn huyên đôi ba câu, rồi gọi người dẫn bọn họ lên lầu.
Đại hội được cử hành trong đại sảnh, sở dĩ Đái tri phủ lựa chọn tòa biệt viện này làm địa điểm tổ chức đại hội, chính bởi vì căn biệt viện này có đại sảnh sáng sủa lại rộng rãi, ánh sáng có thể chiếu đến mọi người, độ cao càng khiến cho người ta hài lòng, chỉ cần một đại sảnh đã có thể chứa mấy trăm người.
Trong góc đại sảnh có hai cầu thang, bước lên trên bậc thang là từng hàng ghế lô, ghế lô ở lầu hai, vừa vặn xếp thành một hình tròn quanh đại sảnh, khi đẩy cửa sổ bên ngoài sương phòng ra sẽ căn đúng vị trí đại sảnh.
Nghe nói chỗ này được chủ nhân của tòa biệt viện đặc biệt xây dựng, mục đích là để cho con cháu nhà giàu trong thành dùng làm nơi chơi đùa giải trí.
Lúc Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vào cửa đã thấy trong đại sảnh đặt một đống đệm hương bồ cùng bàn thấp, nhìn sơ qua ước chừng có khoảng hơn một trăm tấm.
Cố Vân Đông cũng đã gặp qua một vài người đang ngồi rải rác trên đệm hương bồ, chính là những đại phu tới tham dự đại hội lần này.
Trên mỗi một chiếc bàn thấp được bày ngay ngắn một phần giấy, bút mực cùng trái cây và nước trà.
Phía trước đại sảnh cũng sắp xếp mấy cái bàn thấp, Cố Vân Đông biết, đây là chuẩn bị cho mấy người Bạch gia.
Về phần mấy quý nhân giống như Bình Nam Hầu, thì được đưa thẳng lên lầu hai.
Thời gian vẫn còn sớm, nhưng trong biệt viện đã có không ít người tới.
Cố Vân Đông không thấy Bạch Ung, còn đang cảm thấy kỳ quái, thì đột nhiên nhìn thấy Vưu Lễ và năm sáu đại phu có chút quen mặt, đang đi đến hậu viện.
Thiệu Thanh Viễn cũng thấy được, hắn nhíu mày một chút nói: “Ông nội chắc là đang nghỉ ngơi ở hậu viện.”
“Vậy chúng ta đi xem thử?”
“Ừ.”