Chương 881: A Dục nhà ta rất ngoan
Hai người đi sau Vưu Lễ vài bước, đảo mắt đã đi đến sau hậu viện.
Hậu viện cũng không hề nhỏ, Cố Vân Đông chỉ kịp thấy Vưu Lễ và mấy vị đại phu rẽ vào một căn phòng, sau đó cửa phòng vừa đóng lại thì mất dạng.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, căn phòng kia chính là nơi mà Bạch Ung nghỉ ngơi.
Nếu Vưu Lễ có việc, bọn họ đành ở bên ngoài chờ trước.
Mà giờ phút này ở trong phòng, Bạch Ung đang quan sát hai cây thảo dược, thấy bọn họ tiến vào, ông cũng chỉ hơi nâng mí mắt: “Tới rồi à?”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Vưu Lễ cùng hai sư huynh mình dẫn theo hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Bạch Ung xua xua tay.
Vưu Lễ tiến lên một bước: “Sư phụ, người đến phủ Tuyên Hòa từ lúc nào vậy ạ, sao không nói với chúng con một tiếng, chúng con cũng không kịp tới bái phỏng ngài.”
Trước khi trở về Kiều Kim Thủy đã từng gặp Bạch Ung, còn bị ông căn dặn không được nói ra tin tức ông đã trở về dịch bởi nhà Mayy.
Cho nên bất kể là Vưu Lễ, hay là những sư huynh đệ khác, không một ai biết Bạch Ung cũng sẽ tới phủ Tuyên Hòa. Lúc trước ở phủ Linh Châu còn dễ nói, ở đó cách đảo không xa, việc Bạch Ung tham dự đại hội cũng không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù là ở phủ Linh Châu, Bạch Ung gần như cũng đẩy toàn bộ công việc của đại hội cho Bạch Hàng, ông chỉ lộ mặt chút rồi rời đi luôn.
Huống hồ nơi này là phủ Tuyên Hòa, Bạch Ung đã lớn tuổi, nhưng lại vượt trăm ngàn khó khăn chạy tới đây.
Vưu Lễ suy nghĩ qua một chút, lập tức biết Bạch Ung là vì Thiệu Thanh Viễn nên mới đến đây.
Nghĩ đến lí do này, hắn vốn đã cảm thấy bất mãn với Thiệu Thanh Viễn, giờ phút này trong lòng càng không thoải mái.
Vưu Lễ luôn có gì nói đó, đặc biệt là khi đối mặt với sư phụ nhà mình, trong giọng nói lập tức mang theo một tia bất mãn: “Sư phụ, người vì A Dục nên mới tới đúng không? Không phải là con muốn nói hắn, mà là hắn thật sự quá không hiểu chuyện. Để ông nội mình đã lớn tuổi ngàn dặm xa xôi chạy đến phủ Tuyên Hòa, làm phụ thân hắn thay đổi địa điểm tổ chức đại hội, làm sư thúc sư bá chúng ta phải thay đổi lộ trình, huy động nhiều nhân lực như vậy, tương lai sao có thể thu phục người đây?”
Bạch Ung vừa nghe những lời này, mày nhíu chặt lại, nặng nề đặt hộp dược liệu lên trên bàn, lập tức quay sang mắng: “Ngươi nói ai không hiểu chuyện? Ta thấy người không hiểu chuyện chính là ngươi.”
“Sư, sư phụ.”
“Sư phụ cái quỷ, A Dục nhà ta rất ngoan, vừa hiếu thảo lại có năng lực. Là ta và phụ thân nó gấp gáp muốn đến xem nơi ở của nó từ bé đến lớn, muốn biết cuộc sống của nó trước đây như thế nào, cho nên mới một hai phải tới đây. Sửa địa điểm thành phủ Tuyên Hòa cũng là chủ ý của ta. Thế nào? sư phụ ngươi muốn đến phủ Tuyên Hòa mở đại hội, các ngươi làm đồ đệ, vẫn cảm thấy bất mãn không cam lòng đúng không? Hả?”
Vưu Lễ rụt cổ lại, thành thật mà nói, bình thường hắn một bộ đạo lý đối mặt với Thiệu Thanh Viễn cũng được, đối mặt Bạch Hàng thậm chí là các sư huynh sư đệ cũng tốt, hắn đều có thể dùng thái độ dạy bảo làm cho mọi người thay đổi quan điểm.
Nhưng đối mặt Bạch Ung, hắn cảm thấy e ngại từ tận đáy lòng.
“Sư phụ, con không có ý tứ đó.”
“Vậy ngươi có ý tứ gì?”
“Con, con chỉ là cảm thấy…… nếu A Dục làm người thừa kế của Bạch gia, có một số phương diện nó cần phải sửa lại. Ví dụ như lúc con vừa tới phủ Tuyên Hòa, đúng lúc đụng phải nó đang hạ độc hại người, con cảm thấy tính tình này của nó có thể……”
Trong tay Bạch Ung không cầm hộp thuốc, cho nên ông dứt khoát đập lên bàn một cái: “Tính tình nó di chuyền từ ta, như thế nào, có phải ngươi cũng muốn chỉnh lại tính tình của sư phụ ngươi hay không? Ngươi ở đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hả, ngươi rốt cuộc có hiếu tâm hay không?”
Vưu Lễ nóng nảy: “Con không có……”
Mấy sư huynh đệ phía sau vẫn không lên tiếng, thấy bầu không khí căng thẳng, tính tình sư phụ nổi lên, chuyện bắt đầu nghiêm trọng thì vội vàng tiến lên, một người kéo một người khuyên nhủ.
"Vưu sư huynh, huynh đừng nói bậy, A Dục rất tốt, đệ thấy hắn đối đãi với người khác luôn nho nhã lễ độ, nói chuyện làm việc cũng có chừng mực, không nghiêm trọng như huynh nói."
Vưu Lễ nhíu mày: "Nhưng lúc trước không phải ngươi cũng nói..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy sư đệ nháy mắt với hắn mấy cái, bộ dạng không nên làm sư phụ tức giận, Vưu Lễ nhất thời không nói lời nào.
Bên người Bạch Ung cũng có người khuyên: "Sư phụ, ngài đừng tức giận, Vưu sư huynh là loại người gì ngài cũng biết. Huynh ấy không có ác ý."
“Đúng vậy đúng vậy, lúc trước Vưu sư huynh còn nói thân phận vợ A Dục không đủ cao, nhưng hắn cũng không nói A Dục bỏ vợ hắn ah."
"Sư phụ, Vưu sư huynh cũng là hảo tâm làm chuyện xấu. Huynh ấy biết A Dục từ nhỏ không lớn lên bên cạnh chúng ta, nghe nói cha mẹ nuôi của A Dục đối với hắn không tốt, cũng không dạy hắn cách đối nhân xử thế, nên rất lo lắng A Dục sẽ đi sai đường. Huynh ấy là quan tâm quá nên loạn, tâm thực ra rất tốt."
Rồi lại nói tiếp: “Bên cạnh A Dục quả thật cần một người làm việc rộng lượng, tự nhiên hào phóng, hiểu lòng người lại có thể trợ lực cho hắn." Người nói chuyện có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại giống như không cẩn thận nói sai, vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, vị Cố cô nương kia cũng không tệ, tiểu gia bích ngọc còn có một người cha làm tú tài, tương lai nếu cha nàng có thể thi đỗ cử nhân, hôn sự này của A Dục cũng không tệ."
“Nói cũng không thể nói như vậy, tú tài đến cử nhân chính là một con đường dài, bao nhiêu người cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở tú tài."
"Vậy cũng phải xem tú tài kia sinh ra trong loại người nào, có Bạch gia ở đây là có nhân mạch có tài nguyên, không nói cái khác, từ trước đến nay khoa cử thi cử cũng có thể tìm ra một ít sách cổ, bản đơn lẻ cũng có năng lực lấy được, vượt trội hơn người khác, chẳng lẽ còn thi không trúng một cử nhân?"
Bạch Ung nghe vậy còn có gì không rõ?
Vưu Lễ thật sự tới đây khuyên ông đi "uốn nắn" tính tình A Dục, trong năm người còn lại, lại cố ý tới xoi mói Cố Vân Đông.
Chỉ là trong năm người này, rốt cuộc ai là người chủ động, ai là người bị lợi dụng mà không biết?
Quả nhiên, Bạch Ung đoán không sai, Kiều Kim Thủy có đồng mưu.
Sắc mặt ông tái xanh, đột nhiên đạp một cước vào cái ghế bên cạnh, trực tiếp đạp ngã cái ghế.
"Cút hết cho ta."
Những người khác ngẩn ra, nhất thời không dám nói chuyện.
Ngoài cửa Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghe động tĩnh bên trong, vội vàng tiến lên gõ cửa: "Ông nội, xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ung trừng mắt nhìn mấy đồ đệ: "A Dục tính tình gì, hắn cưới ai, còn có ông nội như ta và cha hắn nhìn, sao vậy, chúng ta còn chưa chết các ngươi đã muốn duỗi tay dài như vậy?”
Mấy người lập tức không nói lời nào.
Hai người Thiệu Thanh Viễn thấy Bạch Ung không trả lời, sợ xảy ra chuyện gì, cũng không để ý lễ nghĩa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy sáu người trước mặt Bạch Ung bị mắng đến không ngẩng đầu lên nổi.
Thiệu Thanh Viễn: "..."
Đang nghi hoặc thì thấy sáu người cúi đầu rời khỏi phòng.
Bạch Ung lúc này mới hừ lạnh: "Đóng cửa lại."
Phanh" một tiếng, cửa phòng đóng lại, Vưu Lễ ở cửa nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng sao hắn cảm thấy có gì đó không ổn?
Đúng vậy, hắn đúng là mang theo mấy sư huynh đệ cùng suy nghĩ với mình tới tìm sư phụ giải thích vấn đề của A Dục.