Chương 882: Đồ của Cố Vân Đông bị động tay chân
Nhưng người mà Vưu Lễ muốn nhắm vào là Thiệu Thanh Viễn, từ đầu chí cuối hắn cảm thấy thủ đoạn của Thiệu Thanh Viễn có hơi quá mức cực đoan.
Về phần thân phận thê tử Thanh Viễn, mặc dù hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng chỉ có thể nói một câu như vậy câu mà thôi, những thứ khác hắn không có ý nghĩ gì.
Đây là chuyện nhà sự phụ, trước tới nay chưa bao giờ nghe nói đến chuyện người làm sư thúc sư trước mặt phụ mẫu của sư điệt nhúng tay vào hôn sự của hắn, nhất là khi đã thành thân rồi.
Nhưng nói thế nào lại nói đến vợ A Dục?
Vưu Lễ nhíu chặt mày, đột nhiên như có điều suy nghĩ, quay đầu lại nhìn năm sư huynh đệ phía sau.
Có điều nhất thời hắn không nghĩ ra cái gì, hắn thở dài một hơi sau đó quay lại đại sảnh.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, thì cửa phòng lại được mở ra, hai người Thiệu Thanh Viễn cũng đi ra ngoài.
Vừa rồi Bạch Ung đã nói cho bọn họ lí do mấy người Vưu Lễ tìm đến đây.
Hmm…… Nói như thế nào nhì?
Bọn họ chỉ cảm thấy thật không nói lên lời.
Nhưng chứng tỏ một điều, mấy người Kiều Kim Thủy đang bắt chẹt thân phận của Cố Vân Đông, tạm thời là tiểu đánh tiểu nháo, còn có một vài người không liên quan trộn lẫn.
Đang suy nghĩ, thì đột nhiên thấy Thiệu Văn vội vàng đi tới.
“Công tử.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Văn nói: “Có người muốn ra tay với phu nhân.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, khuôn mặt trầm xuống: “Sao lại thế?”
“Vốn dĩ là đã an bài xong vị trí của phu nhân, nhưng trên đệm hương bồ bị người ta gài châm, bên cạnh chén trà có bột phấn, bàn cũng bị người ta động tay động chân, có gai ngược, nếu không cẩn thận móc vào sẽ làm rách y phục. Còn có, bút của phu nhân cũng bị người ta tráo.”
Từng thứ từng thứ đều là nhắm vào Cố Vân Đông, hơn nữa thủ đoạn không thông minh lắm lại hết sức bỉ ổi.
Cố Vân Đông nhíu nhíu mày: “Có bắt được người không? Ai sai khiến?”
“Hàn Dĩnh.”
“Ha, ta biết ngay là nàng ta.”
Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, Hàn Dĩnh quả nhiên muốn gây chuyện, nàng ta muốn làm cho mình bị bêu xấu trước mặt mọi người ư?
Thiệu Văn đưa chén trà đã bị hạ dược cho Thiệu Thanh Viễn: “Ta cũng không biết bột phấn này dùng làm gì, công tử, ngài xem xem.”
Thiệu Thanh Viễn nhận lấy, để lên chóp mũi ngửi thử.
Mùi hương không quá nồng, nếu trà được ủ trong cốc, có thể dễ dàng che lấp mùi hương kia.
Cố Vân Đông thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, sắc mặt lại càng thêm trầm xuống, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Cái gì thế? Không đến mức là độc dược chứ?”
Ở nơi có nhiều đại phu như vậy, thậm chí là có cả thần y ở đây, mà dám hạ độc có? Có phải bị ngốc rồi không?
“Không phải độc dược.” Thiệu Thanh Viễn trả lại cái ly cho Thiệu Văn, nói: “Là một loại dược khiến người uống bị ngứa, trên mặt nổi mụn, trên người tỏa ra mùi thối.”
Mẹ nó, Hàn Dĩnh đương nhiên sẽ không độc chết cô tại chỗ, nhưng mà muốn cho cô mất hết thể diện tại chỗ.
Nữ nhân chết bầm này.
Đôi mắt Cố Vân Đông nheo lại, hai nam nhân đứng một bên thấy bộ dạng này của cô, lập tức biết Hàn Dĩnh xui xẻo rồi.
Thiệu Văn không nhịn được nuốt nước miếng: "Phu nhân, người định làm gì?”
“À, đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.”
Thiệu Văn: “Đã hiểu, ta lập tức cho người ghim kim xuống dưới đệm, hạ dược vào nước trà nàng ta.”
Hắn nói xong định rời đi, Cố Vân Đông lại đột nhiên đưa tay ra: “Từ từ, chúng ta đổi dược.”
Cả người phát ngứa, toàn thân nổi mụn, trên người có mùi lạ đã là gì?
Hàn Dĩnh ngồi trong ghế lô, còn đóng cửa sương phòng, vậy không phải một chút việc nhỏ cũng không có?
Ánh mắt Thiệu Văn sáng rực: “Dược gì vậy ạ?”
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Có loại dược kích thích nào khiến cho con người trở nên táo bạo dễ nổi giận, không thể kiểm soát được tính tình của bản thân không?”
“Có.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức hiểu ngay cô muốn làm gì, nếu hạ dược khiến cho Hàn Dĩnh phát ra mùi hôi, tuy có thể làm cho nàng ta xấu mặt trước mọi người, nhưng ở đây có nhiều đại phu như vậy, đặc biệt còn có người như Kiều Kim Thủy ở đây, tùy tiện để cho một người bắt mạch cho nàng ta là biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà Bình Nam Hầu dù sao cũng là hầu gia, nữ nhi mình thành ra như vậy nhất định sẽ điều tra cặn kẽ, dễ dàng điều tra ra ai đã đồng tay động chân vào cái ly.
Hội nghị lần này được Bạch gia đứng ra tổ chức, đồ ăn dụng cụ không sạch sẽ, đó chính là trách nhiệm Bạch gia, đến lúc đó năng lực của Bạch Hàng nhất định sẽ bị nghi ngờ chứ đừng nói đến những chuyện khác.
Nhưng, nếu cho Hàn Dĩnh một loại dược gây cáu giận, nổi giận đùng đùng làm trò trước mặt mọi người, nhất định đa số bọn họ sẽ cảm thấy nàng ta bị chiều hư, là người không có giáo dưỡng, là vấn đề cá nhân của nàng ta thậm chí là vấn đề của Bình Nam Hầu phủ, như vậy sẽ không đẩy trách nhiệm lên người Bạch Hàng.
Hắn dẫn Cố Vân Đông và Thiệu Văn đi về phía một gian phòng khác, cửa gian phòng được khóa lại, bên ngoài có Thiệu Võ đứng trông coi.
Gian phòng này tạm thời được Thiệu Thanh Viễn dùng để cất đồ, bên trong có một ít dược liệu, có thể dễ dàng điều chế tại chỗ.
Lúc này người trong biệt viện ngày càng nhiều, đại sảnh dần lấp đầy chỗ ngồi, sương phòng trên lầu hai gần như cũng kín chỗ.
Khách khứa trong sương phòng đều là những nhân vật có mặt mũi ở phủ thành hoặc là từ những thành trấn khác tới, phải có thiệp mời mới tới được.
Lúc này người tới cũng đã đông đủ, Bạch Hàng lập tức sắp xếp cho người dâng trà và điểm tâm lên cho mọi người.
Hôm nay người tới rất đông, cho nên nha hoàn và gã sai vặt chiêu đãi khách khứa cũng nhiều, một phần là hạ nhân Thiệu phủ, còn có một ít là do Đái tri phủ an bài.
Mà người Hàn Dĩnh mua để ngáng chân Cố Vân Đông, chính là hạ nhân Đái tri phủ an bài.
Người này đã bị Thiệu Văn nhốt lại, đợi sau khi đại hội kết thúc, sẽ giao cho Đái tri phủ xử lý.
Trà bánh được bưng lên bàn, theo đó một nha hoàn tướng mạo bình thường, cúi thấp đầu bưng khay đi về phía ghế lô Bình Nam Hầu phủ.
Nha hoàn kia len lén ngước mắt nhìn một cái, nhìn gian phòng với tư cách chủ nhà, trong đó có ba người là Bình Nam Hầu Hàn Diệu và Hàn Dĩnh.
Bình Nam Hầu mới vừa được giải độc không bao lâu, dáng người gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không có tinh thần.
Trong ghế lô đặt một cái giường đơn, hai mắt ông ta nhắm nghiền nằm ở nơi đó, một hạ nhân đang đứng đó quạt mát đút nước cho ông ta, nhìn vô cùng hưởng thụ.
Thế tử hầu phủ Hàn Diệu thì ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng lại ở mấy đại phu phía dưới, lúc thì lại nhìn về phía những ghế lô khác. Một vài ghế lô mở lớn cửa sổ, một vài cái khác thì đóng chặt.
Nhưng nhìn biểu tình của Hàn Diệu, hắn không mấy hứng thú với những gương mặt lộ ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng sẽ khinh thường bĩu môi.
Hàn Dĩnh ngồi đối diện hắn, có chút buồn chán đùa nghịch dải lụa trên ngọc bội.
Một lát sau đột nhiên nàng ta không kiên nhẫn nói: “Ca, huynh đóng cửa sổ lại đi, có gì hay ho đâu, hai người Thiệu công tử lại không ở phía dưới.”
“Câm miệng.” Hàn Diệu liếc nhìn nha hoàn đưa trà bánh một cái.
Nha hoàn coi như không nghe thấy gì, quy quy củ củ rót thêm trà vào trong ly nước của Hàn Dĩnh.
Sau đó đặt ấm trà xuống, cúi đầu cung kính cáo lui.
Trước khi đóng cửa, nàng ta tận mắt nhìn Hàn Dĩnh tính tình gắt gỏng vì bị đại ca răn dạ, nâng chén trà kia lên uống.