Chương 926: Kẻ giả mạo không biết xấu hổ
Dương Chí Phúc giật mình, duỗi ngón tay chỉ vào món đồ trong tay Thiệu Thanh Viễn: "Ngư Phù này. . ." Không phải là đồ giả đó chứ?
"Đây là Hoàng Thượng cho cháu, ông yên tâm tuy cháu không phải đồ đệ của Tống thái y, nhưng cháu xác thực là quan, Ngư Phù này là thật."
Quan à?
Dương Chí Phúc thở phào một hơi, là quan thì tốt rồi, Mao huyện lệnh kia không thể làm khó hắn rồi.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía tên bộ khoái vẫn còn đang đánh miệng mình kia, nói: "Bây giờ ngươi còn muốn dẫn Dương Hạc đi sao?"
'Bốp~ Bốp~' âm thanh im bặt, tên bộ khoái kia nâng khuôn mặt sưng đỏ, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Đương nhiên là hắn không dám dẫn Dương Hạc đi, nhưng đây là mệnh lệnh của Mao huyện lệnh, hắn cũng không dám cãi lời.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: "Nếu ngươi không dám làm chủ, vậy được, ta đích thân đi hỏi Mao huyện lệnh một chút. Vừa vặn, ta cũng muốn kiện hai người, hắn là quan phụ mẫu ở huyện An Nghi này, chắc hẳn sẽ vì ta làm chủ."
Bộ khoái kia lạnh hết tim gan, có hơi không xác định hỏi: "Đại, đại nhân muốn kiện hai người sao? Hai, hai người nào?"
"Lý Chí, và vị 'Kiều Kim Thủy' kia."
Bộ khoái nghe thấy không có tên của mình, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó đứng lên gật đầu nói: "Đương nhiên, bọn hắn vu oan mệnh quan triều đình, phải bắt lại."
Nói đến việc này, bộ khoái vẫn còn căm hận không thôi.
Nếu không phải Lý Chí nói Thiệu Thanh Viễn là đồ giả mạo căn bản không có gì đáng sợ, nếu không phải bọn chúng giật giây, bản thân hắn làm sao phải chịu nỗi đau đớn và khuất nhục như thế này. MAyy dich
Hai người kia mới thật sự đáng chết.
Lý Chí và 'Kiều Kim Thủy' lui về phía sau môt bước, bị tàn nhẫn trong mắt của bộ khoái kia làm cho hoảng sợ.
Trong lòng hai người hối hận không thôi, giờ phút này cả hai mới ý thức được chúng đã đá phải ván sắt rồi.
‘Kiều Kim Thủy’ phản ứng nhanh, con ngươi hắn đảo một vòng, vài bước đã đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn, vẻ cao ngạo lạnh lùng mà hắn vẫn luôn trưng ra đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng, hắn nói: "Thì ra ngươi thật sự là đồ đệ của Tống sư huynh sao, thật là, huynh ấy cũng không nói với ta, trước kia hắn vẫn luôn nói sẽ không thu đệ tử đấy. Xem ra Thanh Viễn ngươi ở phương diện y học có thiên phú rất tốt, mới khiến cho sư huynh phá lệ."
Cố Vân Đông: ". . ." Mẹ nó, không hổ là kẻ mặt dày mày dạn giả mạo người khác, trong lúc mấu chốt thế này còn có thể mặt không đỏ thở không gấp bắt quàng làm họ với phu quân của cô.
Những người khác trong y quán Kỷ gia thấy thế, cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
‘Kiều Kim Thủy’ vẫn cố gắng: "Thanh Viễn ngươi đi theo Tống sư huynh học tập y thuật lúc nào vậy? Tống sư huynh là người vô cùng nghiêm khắc, ngươi ở bên cạnh hắn sợ là ăn không ít khổ. Trước kia không biết là người một nhà, ta còn tưởng rằng ngươi ỷ vào danh nghĩa của Tống sư huynh giả danh lừa bịp, thật là lũ lụt chảy vào miếu Long Vương, hiểu lầm rồi. Ta là Kiều Kim Thủy, cũng không biết Tống sư huynh đã nhắc đến ta cho ngươi biết hay chưa."
Thiệu Thanh Viễn cười: "Đương nhiên hắn đã nói về Kiều sư thúc cho ta biết, nhưng tiếc là, ngươi và Kiều sư thúc mà hắn đã nói với ta không giống lắm đâu."
"Dù sao cũng nhiều năm không gặp, vài năm này trải qua nhiều chuyện, tính tình cũng thay đổi không ít." Nói xong, hắn còn khẽ thở dài một hơi.
"Không liên quan đến tính tình, ta nói là tướng mạo, ngươi và Kiều sư thúc của ta hoàn toàn là hai người, ngươi không phải hắn."
'Kiều Kim Thủy' cười nhạt một tiếng: "Ngươi chưa từng thấy, làm sao biết ta không phải? Tống sư huynh cũng không thể hoàn toàn miêu tả lại dáng vẻ của ta."
"Ai nói không thể?" Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn hắn, ngay sau đó liền quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông."
Chỉ cần một ánh mắt, Cố Vân Đông đã biết rõ hắn nghĩ gì, lúc này cô mỉm cười. MAyy dich
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Cố Vân Đông rút ra một trang giấy từ trong tay áo.
Thiệu Thanh Viễn tiếp nhận, chậm rãi mở ra.
Mọi người sững sờ, nhìn về phía hình vẽ nhân vật trên tờ giấy kia, bức tranh chân dung quá thật!
"Trên bức họa này, chính là Kiều sư thúc của ta." Thiệu Thanh Viễn nhướng mắt nhìn về phía ‘Kiều Kim Thủy’, chỉ thấy lúc hắn ta vừa nhìn thấy bức họa, sắc mặt chợt biến đổi.
Ngay lập tức, Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại: "Nhìn phản ứng này của ngươi, đã thật sự gặp qua Kiều Kim Thủy rồi sao?"
"Chưa, chưa từng, ta chưa từng gặp." 'Kiều Kim Thủy' phủ nhận theo bản năng, một lát sau hắn kịp phản ứng lại bản thân vừa nói gì thì đã không còn kịp nữa rồi, người trong y quán đều đang nhìn hắn.
Hắn há to miệng, Lý Chí bên cạnh vội vàng giúp đỡ bổ sung: "Hắn, ý của hắn là, tại sao ngươi có bức tranh này, hắn chưa từng thấy qua người trên bức họa này."
"Đúng đúng đúng." 'Kiều Kim Thủy' lập tức gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua bức tranh trong tay: "Đây là người đứng đầu thái y viện cho ta đấy, ta xác thực chưa gặp hết tất cả sư thúc sư bá, nhưng hắn vẫn cho ta tất cả bức họa của các sư thúc sư bá, tránh cho việc tương lai đụng phải người trong nhà lại không nhận ra. Không ngờ thật đúng là bị ông ấy nói trúng rồi, thiếu chút nữa thì nhận nhầm... Kiều sư thúc của ta."
Tranh này đương nhiên không phải Tống Đức Giang cho rồi, chẳng qua là hôm qua lúc đến khách điếm, sau khi nghe được tiểu nhị nói xong, Cố Vân Đông quay về phòng vẽ đấy. Để có cớ vạch trần đồ giả mạo này, hiện giờ, thật đúng là phải dùng tới rồi.
'Kiều Kim Thủy' và Lý Chí nói không ra lời, lúc này bọn hắn muốn phản bác nói Thiệu Thanh Viễn đang nói dối cũng không được nữa rồi, dù sao trong tay hắn đã có Ngư Phù chứng minh thân phận.
Hai người liếc nhau một cái, lại muốn lặp lại chiêu cũ như lúc sáng, thừa dịp mọi người không chú ý nhanh chóng trốn đi.
Nhưng bây giờ lại không giống với buổi sáng, hiện tại tầm mắt của mọi người trong y quán đều tập trung trên người bọn chúng, còn có bảy tám bộ khoái nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Hai người Lý Chí khẽ động, Phương bộ khoái phản ứng nhanh lao tới: "Mau bắt lấy bọn chúng."
Vừa mới nói xong, tất cả bộ khoái ở đây đều nhào tới, không nói hai lời mà bắt lấy chúng.
"Thả chúng ta ra, buông ra." Lý Chí và 'Kiều Kim Thủy' bắt đầu giãy dụa, bị mấy bộ khoái trong lòng vẫn còn bất mãn hung hăng đạp mấy cước.
Cả hai bị đau, trên mặt méo mó một hồi, cuối cùng đều bị áp xuống.
Phương bộ khoái chạy đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng hỏi: "Đại nhân, ngài muốn đi nha môn cùng chúng ta không?"
"Đương nhiên, vẫn phải đi một chuyến."
Phương bộ khoái nhanh chóng dẫn đường đi ở phía trước, Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ta đi một chút rồi về, nàng và ông ngoại quay về chờ ta trước đi."
"Ta, ta cũng đi cùng." Dương Chí Phúc vội mở miệng.
Suy cho cùng ông có chút không yên lòng, hơn nữa cũng sợ Thiệu Thanh Viễn bị Mao huyện lệnh lừa gạt. Người kia đối với những việc liên quan đến Dương gia cho đến bây giờ đều không chừa lại đường lui, dù sao Thanh Viễn chỉ mới đến huyện An Nghi này lần thứ hai mà thôi, có một số việc không hiểu rõ.
Dương Chí Phúc nghĩ ông cùng đi tốt xấu gì cũng có thể nhắc nhở một chút.
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ, sau đó nhìn sang Cố Vân Đông một chút, cuối cùng gật đầu.
Hắn lại bảo Thiệu Văn lưu lại, sau đó dẫn theo Thiệu Võ cùng đi đến huyện nha. MAyy dich
Ông chủ Kỷ cũng đuổi theo, việc này xảy ra ở y quán của bọn hắn, hơn nữa mục tiêu của Lý Chí vốn là hắn, hắn với tư cách ông chủ, cũng không thoát thân được.
Người vây xem bên ngoài y quán đều sôi nổi tránh ra thành một con đường, chỉ có điều là ánh mắt bọn họ khi nhìn Thiệu Thanh Viễn đều tràn ngập tò mò và kính sợ.