Chương 925: Đánh 50 đại bản trước
Dược đồng không kịp thở, nói bên ngoài có vài bộ khoái đã đến, lại còn do ‘Kiều Kim Thủy’ và Lý Chí dẫn đến.
Ông chủ Kỷ nghe được liền ngây người, người đến không phải là bộ khoái họ Phương.
Hắn đi ra trước tiệm thuốc, Thiệu Văn cũng đi theo sau nhìn xem.
Sau đó phát hiện mặt mày của mấy tên bộ khoái này và hai người Lý Chí như muốn kiện cáo gì đấy, rõ ràng đã bị mua chuộc rồi.
Mấy tên bộ khoái ấy vừa đến đã nói muốn bắt Dương Hạc đi, nói hắn và ông chủ Kỷ cấu kết với nhau.
Thiệu Văn có mặt ở đây đương nhiên không đồng ý.
Nhưng khi Thiệu Văn vừa định giơ tay ngăn cản thì vị bộ khoái họ Phương kia đã đến, hắn đứng về phía ông chủ Kỷ.
Phương bộ khoái tranh chấp với mấy kẻ bên kia, từ lời tranh cãi giữa đôi bên, Thiệu Văn đã rút ra được điểm mấu chốt, bắt Dương Hạc đi là ý của huyện lệnh.
Thiệu Văn chống lại bộ khoái thì không có gì phải lo lắng, nhưng nếu huyện lệnh muốn đối phó với Dương gia, thế thì không phải là chuyện mà hắn có thể ngăn cản được.
Vì thế Thiệu Văn nói ngay với ông chủ Kỷ, để ông chủ Kỷ ra sức ngăn chặn mấy tên bộ khoái kia, còn hắn trở về báo tin.
Cũng may y quán Kỷ gia cách phố Thành An không xa, Thiệu Văn lại là người có sức lực, đi một chuyến không mất bao nhiêu thời gian.
Thiệu Văn nói xong, Cố Vân Đông đã bắt đầu nhíu mày.
Cô biết được mâu thuẫn giữa Mao huyện lệnh và Dương gia từ chỗ cha cô, lúc này nghe ý của Thiệu Văn, Mao huyện lệnh sẽ ra tay với Dương gia. MAyy dich
"Xem ra, Lý Chí và ‘Kiều Kim Thủy’ đã đi nghe ngóng qua, đặc biệt lợi dụng Dương gia làm cho Mao huyện lệnh đứng về phía bọn hắn, cho nên mới dám ngang nhiên dẫn người tìm đến cửa như thế."
Dương Chí Phúc nghe xong không khỏi đổ mồ hôi hột, ông không ngờ mọi việc lại có thể phát triển đến tình trạng này.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng may Mao huyện lệnh muốn nhốt Hạc nhi vào đại lao, vậy cả đời này của hắn đều hủy rồi."
Cố Vân Đông đỡ ông: "Ông ngoại đừng nóng vội, không phải còn có chúng cháu ở đây sao? Chúng cháu chắc chắn sẽ không để cho biểu ca ngồi tù."
Dương Chí Phúc gật đầu qua loa, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mắt ông sáng rực: "Đúng đúng đúng, có các ngươi ở đây. Ta nhớ Thanh Viễn là đồ đệ của người đứng đầu thái y viện phải không? Người đứng đầu thái y viện là quan ngũ phẩm, vậy chúng ta cũng có chỗ dựa đúng không?"
Cố Vân Đông: ". . ." Cái này, Thiệu đại ca thật ra không phải là đồ đệ của Tống Đức Giang đâu.
Nhưng mà không đợi đến lúc cô giải thích, bọn họ đã đến y quán Kỷ Gia rồi.
Giống y chang lúc buổi sáng, y quán Kỷ Gia lại vây kín người.
Thiệu Văn hỗ trợ gạt đám người ra, để Cố Vân Đông và Dương Chí Phúc đi vào.
Ba người vừa đứng ở cửa ra vào đã thấy trước mắt có một người bay thẳng ra bên cạnh.
Cố Vân Đông chớp mắt nhìn, liếc sang cái người vừa mới bay qua, mặc quần áo bộ khoái.
Dương Chí Phúc nhìn về phía trước, Thiệu Thanh Viễn ở bên kia đang chậm rãi rút chân về.
Dương Chí Phúc hít một ngụm khí lạnh, cho dù, cho dù ngươi là đồ đệ của người đứng đầu thái y viện, đánh nha dịch cũng không tốt lắm đâu.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu với Cố Vân Đông, sau đó liếc qua tên bộ khoái vừa bị đánh.
Tên bộ khoái kia che ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi, ngươi chẳng những chống lại lệnh bắt người ngay tại trận, còn dám động thủ đánh quan sai. Tốt, rất tốt, ngươi chờ ngồi xổm trong đại lao đi."
Hắn nói xong bèn đứng lên, hét to với mấy gã bộ khoái ở bên cạnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt về nha môn, đánh 50 đại bản trước."
Mấy tên bộ khoái khác nhìn nhau một cái, bèn bao vây Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn không hề sợ sệt, Thiệu Võ ở một bên còn hào hứng hơn: "Công tử, để cho ta tới đi."
Tên bộ khoái kia nghe xong lời này càng tức đến mức muốn sùi bọt mép.
"Các ngươi nếu còn dám động thủ, chính là coi rẻ hoàng quyền, tương đương với tạo phản, đại nhân của chúng ta giết bọn ngươi ngay tại chỗ cũng được." MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn nhướng mi: "Đại nhân các ngươi quan uy thật lớn, nói giết người là giết người, còn dám chém đầu mệnh quan triều đình nữa à?"
Người ở đây đều sững sờ, tên bộ khoái kia nhíu mày: "Mệnh quan triều đình gì?"
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Lý Chí, kẻ ngồi co ro trong góc từ khi hắn bắt đầu động thủ, duỗi ngón tay chỉ vào hắn ta nói: "Các ngươi được hắn gọi đến đây, chẳng lẽ hắn không nói với các ngươi, ta là ai sao?"
Bộ khoái kia nghe xong lời này, trong lòng không hiểu sao đã bắt đầu bồn chồn.
Người này vừa nhìn xác thực không giống bình dân bách tính thông thường, nhưng nếu nói là người có thân phận thì cũng không quá giống.
Bộ khoái nhìn về phía Lý Chí: "Hắn là ai?"
Lý Chí đi ra từ trong góc, chạy chậm đến trước mặt bộ khoái kia, ngẩng cao cổ nói to: "Sai gia đừng nghe hắn nói bậy, tên này căn bản đang ăn nói bừa bãi. Hắn còn nói hắn là đồ đệ của người đứng đầu thái y viện, ai cũng biết người đứng đầu thái y viện vốn không thu đồ đệ. Kiều đại phu người ta còn đang đứng ở đây này, hắn có thể làm chứng."
‘Kiều Kim Thủy’ mặt không cảm xúc gật đầu: "Sư huynh của ta xác thực không thu đồ đệ."
Bộ khoái nghe thế bèn cười nhạo nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Ngươi nói ngươi là đồ đệ của người đứng đầu thái y viện, vậy ngươi có chứng cớ không?"
Thiệu Thanh Viễn im lặng.
Hắn xác thực không có chứng cớ chứng minh bản thân là đệ tử của Tống Đức Giang, dù sao. . . Hắn xác thực không phải.
Bộ khoái kia thấy hắn không nói lời nào, lập tức đắc ý, vung tay lên với những người khác: "Bắt đi cho ta, chẳng những ẩu đả quan sai còn bịa đặt mọi chuyện, lại dám nói mình là mệnh quan triều đình. Tội thêm lớn, đời này ngươi cũng đừng mơ ra khỏi đại lao."
Mấy tên bộ khoái nghe thế, nhao nhao bao vây Thiệu Thanh Viễn.
Dương Chí Phúc ở cửa thấy thế nóng lòng, muốn xông vào hỗ trợ, đã bị Cố Vân Đông ngăn cản: "Ông ngoại, không có chuyện gì đâu." MAyy dich
"Sao lại không có việc gì. . ." Câu nói còn chưa nói hết, liền thấy mấy tên bộ khoái vây quanh Thiệu Thanh Viễn lại nhao nhao lui trở về.
Sau một khắc, năm sáu tên bộ khoái đều quỳ trên mặt đất: "Đại nhân."
Mọi người: ". . ." Chuyện gì xảy ra vậy?
Tên bộ khoái đứng bên ngoài vòng vây không dám tin nhìn bọn họ: "Các ngươi làm gì thế? Quỳ xuống là có ý gì?"
Lý Chí và ‘Kiều Kim Thủy’ cũng vô cùng kinh ngạc, mở to mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Sau đó, thấy Thiệu Thanh Viễn cầm trong tay . . . Ngư Phù?
Cái kia, là Ngư Phù à, Ngư Phù đại biểu cho mệnh quan triều đình sao?
Sắc mặt của hai người Lý Chí thay đổi, tay chân đã bắt đầu run rẩy.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía mấy tên bộ khoái: "Hiện tại, ta có còn mạo danh mệnh quan triều đình không? Còn muốn bắt ta chém đầu, nói ta coi rẻ hoàng quyền không?"
Tên bộ khoái kia bình tĩnh nhìn Ngư Phù một hồi lâu, mới 'Ừng ực' nuốt một ngụm nước bọt.
Ngay sau đó, hai chân hắn vô lực quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy cầu xin tha thứ: "Đại nhân thứ tội, tiểu nhân có mắt như mù, hồ ngôn loạn ngữ nói sai lời, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết."
Hắn vừa nói, vừa 'Bốp bốp bốp' đánh vào mặt mìnhn. Ra tay vừa mạnh vừa hung ác, không hề nương tay một chút nào.
Là kẻ tàn nhẫn! !
Lúc này Cố Vân Đông mới dẫn theo Dương Chí Phúc có vẻ mặt mờ mịt bước vào y quán, cô đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Dương Chí Phúc cũng đi qua, ông nhỏ giọng hỏi: "Thanh Viễn à, đồ đệ của người đứng đầu thái y viện cũng có Ngư Phù sao?"
Thiệu Thanh Viễn sững sờ, sau đó bật cười: "Ông ngoại hiểu lầm rồi, cháu không phải đồ đệ của hắn. Lần trước chỉ vì tránh phiền toái mới mượn thân phận này dùng một chút, nhưng xác thực Tống thái y cũng từng dạy cháu không ít."