Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 924 - Chương 924. Ăn Nói Xằng Bậy.

Chương 924. Ăn nói xằng bậy. Chương 924. Ăn nói xằng bậy.

Chương 924: Ăn nói xằng bậy.

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: " Có chuyện gì vậy?"

"Có tên sai dịch đi đến y quán Kỷ gia nói, Dương Hạc và ông chủ Kỷ cấu kết hãm hại lừa gạt vị kia (Kiều đại phu). Huyện lệnh yêu cầu dẫn Dương Hạc và ông chủ Kỷ đến nha môn để thẩm vấn. Hiện tai đang ở trong y quán."

Thiệu Văn nhanh chóng chạy về để thông báo, mồ hôi nhễ nhại, còn có chút thở hổn hển do chạy quá nhanh.

Nghe xong những lời hắn nói, mọi người ngồi đây đều có chút nhíu mày.

Sắc mặt Dương Chí Dũng và Dương lão thái thay đổi: "Ngươi, ngươi nói cái gì? Bọn hắn muốn đưa Dương Hạc đến huyện nha thẩm vấn?"

"….Đúng."

Dương Chí Dũng bắt đầu lo lắng: "Không được ta, ta phải đi xem mới được."

Thiệu Thanh Viễn vượt lên phía trước đi về phía nhà chính, quay đầu lại nói với Cố Vân Đông: "Nàng và ông ngoại từ từ đi, ta đi trước xem xét tình hình, Thiệu Võ ngươi cùng ta đi trước."

Thiệu Võ lên tiếng nhanh chóng đi theo.

Trong chớp mắt hai người đã biến mất khỏi cửa sân.

Cố Vân Đông đỡ lấy tay Dương Chí Dũng để dẫn ông cùng đi: "Ông ngoại người đi chậm một chút, ông cháu mình đi cùng nhau. Ông yên tâm Thiệu đại ca đã đi qua đó sẽ không để Dương Hạc bị dẫn đi, chúng ta đi chậm một chút."

Sau đó nhanh chóng quay đằng sau nói với Dương lão thái đang hoang mang lo lắng: "Bà ngoại ở lại trong nhà chờ tin của bọn cháu, tin cháu đi, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả." Sau đó gọi Thiệu Văn đến: "Ngươi hãy nói rõ mọi chuyện, xem đã xảy ra những chuyện gì." MAyy dich

Vừa nóivừa dìu Dương Chí Phúc đi ra cửa.

"..." Dương lão thái vốn muốn đi cùng, kết quả không giữ được thăng bằng mà ngã ngoài về phía trước.

May thay Dương Liễu ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy bà ấy: "Mẹ chúng ta hãy ở nhà và chờ tin đi, việc này giao cho hai đứa vợ chồng son sẽ không thành vấn đề."

"Đúng vậy đấy, thím yên tâm, Thanh Viễn và Vân Đông đều rất giỏi." Thiệu Âm cũng ở một bên khuyên.

Dương lão thái lại càng thêm lo lắng: "Các con không hiểu được đâu, tên Mao huyện lệnh đó nhất định đang tìm cơ hội để đối phó với nhà của chúng ta."

Bà ấy càng thêm lo lắng, sợ rằng sẽ làm cho mối quan hệ của Dương gia và Mao huyện lệnh phức tạp hơn. Cuối cùng lau nước mắt vỗ mạnh lên đùi: "Sao Hạc nhi nhà chúng ta lại khổ như vây, Hạc nhi thật đáng thương."

Mới sinh ra chưa được bao lâu, ông nội đã bị triệt hạ bởi một tên huyện lệnh cũ.

Mẹ của hắn cũng bởi vì chuyện này mà trở nên buồn bực không vui, sau này bởi vì Dương Văn Lễ thay lòng đổi dạ sức khỏe càng ngày càng kém, được gần hai năm sau thì mất.

Dương Hạc là do bọn họ nuôi lớn. Nhiều người nói Dương Hạc là sao chổi, điềm xấu. Hắn vừa ra đời mọi người trong nhà bên nội đều gặp chuyện không may, sau đó thì mẹ cũng ra đi, sau này sản nghiệp của Dương gia cũng càng ngày càng đi xuống.

Thế nên theo lý mà nói, khi đi học Dương Hạc cũng bị mọi người bắt nạt, lại thêm huyện lệnh gây khó dễ nên đến nay vẫn chưa thi đậu đồng sinh.

Bây giờ lại càng oan uổng hơn, đang yên đang lành lại bị đệ đệ của mình nén vỡ đầu. Đến y quán lại trở thành công cụ cho người ta lợi dụng để hạ độc. Thật vất vả mới bình yên, quan phủ lại một lần nữa tìm đến cửa.

Dương lão thái nghĩ đến đây, lại càng đứng ngồi không yên. Muốn đứng lên đi xem tình hình.

Thiệu Âm và Dương Liễu liếc nhìn nhau, chỉ có thể dìu bà ấy đi.

Nào ngờ vừa bước đi được hai bước, thì một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Huyện lệnh sẽ không dám đối phó với mọi người đâu, bà ngoại yên tâm đi. Nếu hắn dám đánh mọi người cháu sẽ nói phụ Vương cháu đánh cho hắn một trận, đánh năm mươi cái, à không một trăm cái."

Dương lão thái dừng bước nhìn về phía tiểu Quận Chúa: "Cháu vừa rồi đã nói gì?"

Phụ Vương?

Đây là ăn nói xằng bậy gì vậy?

Tiểu Quận Chúa mở to mắt nhìn, nghĩ là bà đã lớn tuổi tai không được tốt. Cho nên đã nói lớn hơn, rất nghiêm túc lặp lại một lần nữa.

Dương lão thái nghiêng đầu qua hướng khác nhìn Dương Liễu: "Ta không nghe lầm chứ?"

Dương Liễu cười cười gật đầu nói: "Mẹ không nghe nhầm đâu, tiểu Nguyệt là quận chúa lại là tiểu quận chúa mà Hoàng Thái Hậu thương yêu nhất. Cha con bé là Quận vương gia đang ở phủ Tuyên Hoà."

"Quận, quận, quận chúa?" Dương lão thái ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, vô thức muốn quỳ xuống.

Sau đó đã bị Dương Liễu và Thiệu Âm đỡ lại: "Mẹ không cần phải như vậy đâu. Hơn nữa không những tiểu Nguyệt là tiểu quận chúa, Vân Đông cũng được đích thân Hoàng Thượng phong làm Vĩnh Gia quận chúa."

Dương lão thái kinh ngạc thở gấp: "Con nói cái gì? Vân Đông cũng là quận chúa sao?"

"Đúng vậy." MAyy dich

Dương lão thái cảm nhận được chân của mình đã nhũn ra. Bà ấy cảm thấy những lời vừa nghe được so với chuyện trước đó Dương Liễu còn sống và đang đứng trước mặt bà còn khó tin hơn gấp bội.

Chuyện này là như thế nào?

Vân Đông không phải họ Cố sao? Con rể của bà là Cố Đại Giang mà. vừa rồi lúc ăn cơm Cố Đại Giang còn nói mình là người Cố gia? Ba đời đều làm nông. Đi đến phủ Tuyên Hoà cũng bởi vì chạy nạn.

Tại sao Vân Đông lại trở thành quận chúa được.

"Vân Đông không phải là con gái ruột của Cố Đại Giang sao?"

Dương Liễu: " …" Bà nghe xong thì có chút dở khóc dở cười: "Không phải vậy đâu mẹ, là vì Vân Đông đã cống hiến công lao cho triều đình và dân chúng. Nên mới được Hoàng Thượng phá lệ phong thưởng."

Bà đỡ Dương lão thái đang nhũn chân ngồi xuống ghế, thuật lại đơn giản những chuyện lớn mà Vân Đông đã làm.

Dương lão thái nghe xong trên mặt hiện rõ sự khó tin.

Hoá ra cháu ngoại của bà lại ưu tú và lợi hại như vậy sao?

Bất giác đứng thẳng lưng, trong lòng có chút kích động, cảm thấy tự hào không thôi.

Dương Liễu cươi nói: "Mẹ, Vân Đông không những là quận chúa, phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa trước đó cũng là Thanh Viễn cống nộp cho triều đình. Hoàng Thượng vốn cũng muốn khen thưởng chỉ là hắn cảm thấy trong cung không được tự do, nhưng hắn thực ra cũng là quan. Cho nên mẹ cứ yên tâm đi, có Vân Đông và Thanh Viễn ở đây Dương Hạc sẽ không sao đâu."

Quận chúa đứng một bên ra sức gật đầu: "Đúng vậy Vân Đông tỷ của ta rất lợi hại. Nếu tên huyện lệnh đó muốn hại người, ta sẽ, ta sẽ đi tìm Hoàng Thái Hậu người thương yêu ta nhất."

Dương lão thái cúi đầu nhìn về phía tiểu quận chúa, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra ý cười, nặng nề thở phào một hơi: "Vậy đa tạ tiểu Nguyệt."

"Không cần cảm ơn."

Dương lão thái an tâm hơn nhưng vẫn có chút nóng lòng.

Ở bên kia Cố Vân Đông Dương Chí Phúc và Thiệu Văn cũng đang nhanh chóng đi đến y quán Kỷ gia.

Thiệu Văn nói hết một lần chuyện ở y quán.

Thời điểm hắn đưa cơm đến cho Dương Hạc mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Dương Hạc đã tỉnh. Khi hắn mang hộp cơm vào thì Dương Hạc đang nói chuyện với ông chủ Kỷ.

Ông chủ Kỷ nói Dương Hạc yên tâm, lúc trước hắn đã cho một dược đồng đi tìm một bộ khoái họ Phương. Bộ khoái này có quen biết với ông chủ Kỷ, hắn đã đến cách đây không lâu.

Hắn tìm hiểu mọi chuyện rồi nói ông chủ Kỷ yên tâm sau đó đi bắt hai người Lý Chí.

Ông chủ Kỷ nói bọn họ an tâm dưỡng thương là được.

Thiệu Văn thấy trong lòng hắn đã có tính toán, chuyên tâm chăm sóc cho Dương Hạc. Cho hắn ăn cháo, vừa giải độc xong uống một chút nước cháo cũng rất tốt. Đi vệ sinh nhiều bài tiết độc tố. MAyy dich

Sau khi ăn cháo xong lại uống thuốc nấu ở y quán Kỷ gia.

Ai ngờ được ngay lúc Dương Hạc chuẩn bị uống thuốc thì dược đồng vội vàng chạy từ bên ngoài vào.

Bình Luận (0)
Comment