Chương 923: Lễ vật.
Cơm nước xong xuôi, Cố Vân Đông đưa hộp cơm của Dương Hạc cho Thiệu Thanh Viễn.
Dương lão thái vốn muốn tự mình đi nhưng không dễ gì mới gặp được con gái nên thật sự không nỡ. Cũng may là cháu gái chu đáo nên bà cũng không cần ra ngoài nữa.
Đang lúc rảnh rỗi, Cố Đại Giang lấy mấy chiếc rương to và hành lý ra, đặt nó trước mặt cặp vợ chồng già.
"Nhạc phụ nhạc mẫu, những thứ này bọn con đưa từ phủ Tuyên Hoà đến đây, đây là một chút tấm lòng của con và Liễu nhi. Đã nhiều năm như vậy, Liễu nhi không thể ở bên cạnh nhạc phụ nhạc mẫu để báo hiếu, vẫn luôn áy náy trong lòng cũng không biết làm thế nào để bù đắp. Ở đây ngoài những đặc sản từ phủ Tuyên Hoà ra còn có hai bộ quần áo và giày Liễu nhi làm cho hai người."
Dương Liễu cũng không biết Dương lão gia và Dương thái thái béo gầy ra sao.
May là Cố Vân Đông đã từng gặp hai người, cũng nhớ hình dáng của họ nên không sai lệch lắm.
Y phục này được may khi đang trên đường đến đây, cuối cùng cũng hoàn thành vào tối hôm trước.
Dù sao thì lúc quyết định đến đây đã rất vội vàng tuy mua đồ sẽ dễ hơn nhưng tự tay làm lại càng ý nghĩa.
Cố Đại Giang mở hai chiếc rương lớn ra bên trong có hai chiếc hộp.
Trong đó có hai vò rượu lớn rất nặng.
"Đây là rượu mới nấu ở Đào gia huyện Phượng Khai chúng ta, không giống rượu bình thường, màu sắc tinh khiết trong suốt, vào miệng thuần hậu, tinh tế, dư vị lâu dài, nhạc phụ có thể thử xem."
Bạch Ung ở một bên cũng gật đầu: "Rượu này quả thật không tệ, ta từng này tuổi, cũng uống qua không ít rượu ngon. Muốn nói tốt nhất, đó tất nhiên là rượu cung đình, nhưng cái kia quá khó có được. Trong rượu dân gian, rượu mới ủ của Đào gia này có thể xếp hạng top 10.”
Ánh mắt Dương Chí Phúc khẽ sáng, tuy rằng ông không phải là tửu quỷ, nhưng cũng thích nếm rượu. Trong cửa hàng Dương gia, từng có quán rượu, cho nên đối với rượu ông có hiểu biết nhất định, lập tức nói Cố Đại Giang rót cho mình một ly.
Chờ uống xong, quả thật thở ra một hơi dài.
Cố Đại Giang nhạy cảm cảm giác được ánh mắt Dương Chí Phúc nhìn mình nhu hòa xuống, ông cười cười, lại lấy ra hai gói trà từ trong rương.
Lá trà coi như là đỉnh cao, đều là những loại trà mới đầu đầu xuân năm nay, hương thơm ngọt ngào, vào miệng có dư vị.
Dương Chí Phúc nhìn lá trà có chút cảm khái, ông coi như đã gặp qua nhiều thứ tốt, nhưng phủ thành cùng huyện thành rốt cuộc không giống nhau.
Mà ông cũng đã không uống trà tốt trong nhiều năm.
Dương Chí Phúc nhìn Cố Đại Giang: "Con có tâm rồi.”
Ngay sau đó, Cố Đại Giang lại lấy ra một cái hộp tinh xảo, bên trong là nhân sâm.
Ngày thường cắt thành lát cho người già ăn rất tốt cho sức khỏe.
Về phần đồ cho Dương lão thái, là một bộ trang sức vàng, vòng tay vàng, bông tai vàng, trâm cài vàng.
Dương lão thái cười khanh khách, bà không tham mấy thứ này. Dương gia tuy nói nghèo túng, nhưng những trang sức này, Dương lão thái vẫn có.
Nhưng bà nghe nói tất cả lễ vật chỗ này đều do con rể tự mình lựa chọn chuẩn bị, bà rất hài lòng.
Điều này chứng tỏ con rể yêu Dương Liễu, để con bé ở trong lòng.
Cố Đại Giang đưa đồ xong, đến phiên Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn.
Hai vợ chồng Dương Chí Phúc muốn từ chối, lần đầu tiên gặp mặt cháu gái, bọn họ còn chưa kịp đưa lễ gặp mặt, làm sao còn muốn đồ của đứa nhỏ.
Nhưng Cố Vân Đông lại nói đây là hiếu tâm của bọn họ, nếu không nhận, đó chính là không muốn nhận bọn họ.
Dương Chí Phúc và Dương lão thái bất đắc dĩ, luận tài ăn nói, bọn họ nói không lại Cố Vân Đông, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nhận lấy. Nhà Mayy dịch.
Hai vợ chồng Cố Vân Đông đưa lễ nhất định không thể vượt qua Cố Đại Giang và Dương Liễu cho nên đồ đạc cũng không nhiều.
Tặng Dương lão thái một chiếc vòng ngọc và một chiếc vòng cổ trân châu.
Tặng Dương Chí Phúc hai quả bóng cầm trong lòng bàn tay và một bộ ấm trà. Vô cùng hợp với ông của cô.
Ngoài ra còn có hai chiếc gối, bên trong có một vài dược liệu mà Thiệu Thanh Viễn đã xử lý rồi nghiền nát có tác dụng an thần. Như vậy mới có lợi đối với hai người già.
Hai vợ chồng Dương Chí Dũng lau nước mắt nhìn những lễ vật được tặng. Đã biết họ hao tâm tốn sức thế nào.
Bằng không chỉ cần tùy ý vào cửa hàng mua chút đồ gốm, tơ lụa có phải dễ dàng hơn không? Thế nhưng những thứ đó họ lại không dùng được.
"Các con đúng là những đứa trẻ tốt, lại hiếu thuận."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn nhau cười lui về sau một bước.
Sau đó thấy hai huynh muội Vân Thư và Vân Khả tiến lên. Hai vợ chồng Dương Chí Dũng mở to mắt nhìn.
"Các cháu cũng có sao?"
"Đương nhiên là có." Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa.
Vân Thư lấy từ phía sau ra hai chiếc hộp đặt ở giữa hai ông bà. Sao đó mở hộp lấy món đồ bên trong ra.
"Đây là tượng gỗ được điêu khắc, con thỏ và con ngựa. Là con giáp của ông bà ngoại. Tự cháu điêu khắc ông bà đừng ghét bỏ." Ngoài giờ học, thằng bé đi theo Biển Hán học điêu khắc để thư giãn.
Chỉ là trang bị không được tốt, điêu khắc có chút đơn sơ. Nhìn gần có vẻ nhận không ra.
Chính vì vậy nó đã chuẩn bị thêm một phần quà nữa.
"Đây là chữ cháu tự viết, mọi người đừng nghĩ đây chỉ là bốn chữ ngắn ngủi, bên trong đó ẩn chứa ý nghĩa vô cùng thâm sâu. Hơn nữa cha của cháu nói năm sau cháu có thể đi thi rồi. Rất có lòng tin là cháu sẽ thi đỗ tú tài, nói không chừng tương lai sẽ là trạng nguyên. Những chữ này là trạng nguyên tương lai viết. Có phải là rất nặng không? Người khác ước còn không được."
Cố Vân Đông: " …" Đệ có vẻ rất có lòng tin với bản thân mình nhỉ?
Nhưng Dương Chí Dũng và Dương lão thái lại rất vui. Gương mặt hớn hở tràn đầy niềm vui ôm trầm lấy Vân Thư: "Đúng chữ này được viết rất đẹp, hôm nào bọn ta sẽ bảo người treo ở trong phòng. Tương lai cháu ngoại bà sẽ là trạng nguyên, những người khác sẽ ngưỡng mộ bọn ta. Sang năm Vân Thư đã được đi thi rồi sao? Không phải chín tuổi mới được đi thi tú tài sao? Vân Thư đúng là tiểu thần đồng mà."
Vân Thư ưỡn ngực nhỏ giọng nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn một chút. Cháu không muốn gây ồn ào, dù sao thì cháu vẫn còn phải học. Có quá nhiều người đến hỏi thăm cũng rất phiền phức."
Dương Chí Phúc cười ha hả cháu ngoại của ông thật đáng yêu.
Rõ ràng hai đứa cháu cách biệt tuổi tác không nhiều tại sao lại khác một trời một vực như vậy.
Dương lão thái cũng cười theo ngước đầu lên thì nhìn thấy Khả Khả đang muốn xen vào, vội gọi bảo bối: "Khả Khả cháu muốn nói gì sao?"
Lúc này trong tay Khả Khả đang cầm một chiếc hộp nhỏ, cũng lật đật chạy về phía bàn: "Đây là món bánh ngọt rất mềm sáng nay cháu đặc biệt làm, ông bà ngoại cũng có thể ăn."
Hai người kinh ngạc, nhìn những chiếc bánh ngọt được làm một cách tinh tế trong hộp đầy kinh ngạc: "Đây là Khả Khả tự làm sao?"
Khả Khả gật đầu: "Đương nhiên ạ, cháu có thể làm được nhiều thứ hơn thế này, hôm nào cháu cũng có thể làm cho mọi người ăn."
"Khả Khả giỏi quá!"
"Dạ." Khả Khả thoáng rụt đầu lại: "Nếm thử đi ạ."
Dương Chí Dũng cầm lấy một miếng đưa lên miệng cắn, đôi mắt chợt sáng rực lên: “Ngon!"
"Vậy sao? Ta cũng nếm thử xem." Dương lão thái cũng cầm một miếng lên. Mayy dịch.
Nhưng đúng lúc bà chuẩn bị đưa vào miệng. Thì Thiệu Văn vừa đi đưa cơm cho Dương Hạc về bước vào: "Công tử, phu nhân, xảy ra chuyện rồi."