Chương 922: Cháu ngoại cháu rể
“Hóa ra Cố tiên sinh chính là phu quân của Liễu nhi.” Bảo sao ban nãy lúc ở y quan Kỷ gia, Cố Đại giang nói bọn họ là người một nhà, hóa ra là ý này.
Lúc trước Dương Chí Phúc mang tâm thái cảm kích mà nhìn Cố Đại Giang, bây giờ biết hắn là trượng phu của nữ nhi mình thì ánh mắt đánh giá của ông trở nên tỉ mỉ hơn nhiều.
Cố Đại Giang: “……” Ông đột nhiên cảm nhận được tâm trạng ngày xưa của Thiệu Thanh Viễn.
Dương Liễu lại kéo Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn: “Cha, mẹ, đây là Vân Đông, đại nữ nhi của con, đây là Thanh Viễn phu quân của Vân Đông, cháu rể của hai người.”
Lời này vừa nói xong, phu thê Dương Chí Phúc càng thêm kinh ngạc.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn. Nhưng sao bọn họ có thể tưởng tượng được người đã giúp đỡ bọn họ trước đó lại là, lại là con rể của Liễu Nhi, cháu rể của bọn họ chứ?
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn tiến lên một bước, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Ông ngoại bà ngoại.”
Dương lão thái vội vàng gật đầu, nắm chặt tay Cố Vân Đông: “Ngoan, ngoan.”
Hai vợ chồng có chút kích động nhìn Cố Vân Đông, cô thế mà lại là ngoại tôn nữ của mình, là người một nhà.
Vốn bọn họ đã rất thích con bé, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy vui mừng.
Trách không được lần trước gặp mặt, bọn họ đã tin tưởng hai người, hóa ra không có chuyện gì là ngẫu nhiên, duyên phận sớm đã được sắp xếp xong xuôi rồi.
Dương Chí Phúc đột nhiên nhớ lại vừa rồi Dương Liễu giới thiệu Vân Đông là đại nữ nhi, vậy……
Ông nhớ tới mấy tiểu hài tử mình nhìn thấy ở bên ngoài lúc nãy, con ngươi hơi tỏa sáng nhìn bà: “Liễu Nhi, mấy tiểu oa nhi ở bên ngoài kia là……”
Dương Liễu nói: “Vân Đông là đại nữ nhi của con, con còn một nhi tử một nữ nhi nữa gọi là Vân Thư Vân Khả. Bây giờ chúng nó đang ở bên ngoài, để con nói phu quân dẫn chúng nó lại đây gặp hai người.”
Không cần bà dặn dò, Cố Đại Giang đã đi ra ngoài gọi hai đứa nhỏ vào.
Tiểu quận chúa và La Kỳ đành phải đứng ở bên ngoài chờ.
Vân Thư Vân Khả vừa vào cửa, đã bị Dương lão thái gọi vào đứng bên cạnh bà. Dịch bởi nhà Mayy.
Bọn chúng đã biết thận của hai người, vì thế cha mẹ vừa ra hiệu, hai đứa lập tức ngoan ngoãn mở miệng: “Ông ngoại bà ngoại.”
“Ai da.” Hai người Dương Chí Phú cực kỳ cao hưng, ôm chầm lấy hai đứa nhỏ, khen bé ngoan, thích đến không chịu được.
Cả một nhà đứng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt bọn họ, trong lòng Dương Chí Phúc và Dương lão thái phấn khích như muốn trào ngoài.
Hưởng thụ niềm vui gia đình một hồi lâu, Dương Chí Phúc và Dương lão thái mới buông mấy đứa nhỏ ra, bọn họ lại nhìn về phía Dương Liễu lần nữa, nói việc chính sự: “Liễu Nhi, mấy năm nay con ở đâu? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Đại ca con nói con không chịu nổi nhục nhã nên đã nhảy sông, hắn còn, còn mang về tro cốt, chúng ta mới cho rằng con đã……”
Dương Liễu mím môi, bà cũng không định che giấu cho Dương Văn Lễ.
Vì thế bà kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra trước đây. Lúc ấy, đúng là bà không tin tưởng cha mẹ mình, cho nên khúc mắc nhiều năm như vậy không tài nào mở được, cũng không trở về thăm ba mẹ, khiến bà vô cùng áy náy.
Dương Chí Phúc và Dương lão thái nghe xong, vẻ mặt đầy phẫn nộ, hai tròng mắt đỏ bừng.
Dương Chí Phúc nện một quyên lên bàn: “Súc sinh, súc sinh, con là muội muội duy nhất của nó, thế mà, thế mà nó lại ép con……”
Nếu như 20 năm trước, có người nói với ông là Dương Văn đối xử như vậy với Dương Liễu, có lẽ Dương Chí Phúc sẽ hoài nghi một chút.
Nhưng với tính tình sau này của Dương Văn Lễ, Dương Chí Phúc chẳng mảy may nghi ngờ những chuyện ác này là do hắn làm nữa.
“Là cha mẹ vô dụng, không dạy dỗ nó đàng hoàng, để bây giờ nó biến thành cái dạng này, là cha mẹ vô dụng.” Dương lão thái thống khổ không thôi, con trai ruột của bà lại muốn ép chết nữ nhi của bà.
Dương Liễu vội vàng trấn an bọn họ, những việc này đã qua rồi, bây giờ bà sống rất tốt, cuối cùng cũng đã gặp lại cha mẹ.
Bà sợ nhất chính là trăm năm sau vẫn không thể cởi bỏ hiểu lầm với cha mẹ, lúc còn sống không có cách nào gặp mặt bọn họ một lần.
Được như ngày hôm nay, Dương Liễu đã vô cùng thỏa mãn.
Bà cũng kể lại chuyện gặp mặt Dương Văn Lễ ở phủ Tuyên Hòa và những việc mà hắn đã làm, tránh cho cha mẹ cái gì cũng không biết, đến lúc đó lại bị Dương Văn Lễ lừa.
“Trách không được, trách không được lần trước sau khi nó trở về, đột nhiên lại hiếu thuận với chúng ta hơn hẳn.” Lúc đó Dương Chí Phúc nghĩ không ra, nhưng bây giờ đã được giải thích rõ ràng.
Hắn thấy cuộc sống phát đạt của muội muội mình, bản thân không chiếm được chỗ tốt, nên dứt khoát xuống tay từ chỗ bọn họ, muốn lợi dụng bọn họ để bấu víu vào muội muội mình.
Dương Chí Phúc đột nhiên cảm thấy ghê tởm, sao ông lại có một đứa con như vậy?
Cả nhà ở trong nhà nói chuyện một hồi lâu, chỉ là vẫn còn người của Bạch gia đang ngồi ở bên ngoài, để người ta đợi lâu cũng không tốt.
Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội để ôn chuyện, thời gian cũng không còn sớm, vẫn nên ăn cơm trưa trước đã.
Nhắc đến ăn cơm, Dương lão thái đột nhiên vỗ vào trán mình một cái.
“Xem ta này, nhất thời vui mừng quá mà quên mất. Ta vẫn chưa mua đồ ăn đâu, các ngươi cứ ngồi đi, ta lập tức đi mua đồ ăn trở về nấu cơm.”
Bà đứng dậy định đi, kết quả là bị Cố Vân Đông kéo lại: “Bà ngoại không cần phải đi đâu. Chắc bây giờ nha hoàn đã nấu cơm nước xong xuôi rồi, chúng ta đi ra ngoài là có thể ăn.”
“Làm xong rồi?” Dương lão thái ngẩn người.
Cố Vân Đông gật đầu: “Nhìn giờ thì chắc sắp xong rồi.”
Vì thế hai vợ chồng Dương Chí Phúc được Vân Thư Vân Khả mỗi đứa nắm một tay kéo đi ra ngoài.
Người Bạch Gia đang nói chuyện, thấy bọn họ đi ra ngoài thì lập tức đứng lên.
Cố Vân Đông giới thiệu qua một chút về tình hình Bạch gia, Dương Chí Phúc biết đây là người nhà Thiệu Thanh Viễn, là thông gia của bọn họ, vội vàng vươn tay nắm lấy tay Bạch Ung.
Bạch Ung chúc mừng ông: “Lão ca nên vui vẻ mới phải, người một nhà gặp lại, những tiếc nuối trong lòng cuối cùng cũng được đền bù.” Loại cảm giác này ông là người rõ ràng nhất.
Dương Chí Phúc liên tục gật đầu.
Hai bên hàn huyên vài câu, quả nhiên nghe được tiếng dọn cơm.
Dương Chí Phúc vốn còn nghĩ quá đông người, nhà bọn họ chỉ có một cái bàn nhỏ bốn người ngồi, sợ là không đủ phải ra ngoài hỏi mượn bàn ghế người ta.
Nhưng lúc đi tới chính đường, ông lập tức thấy bên trong đặt một cái bàn tròn lớn.
Những việc như thế này căn bản không cần ông bận tâm, những người Cố Vân Đông mang đến đều có thể sắp xếp thoả đáng.
Trên bàn bày đầy các món ăn tinh xảo, gần như lấp kín cả cái bàn tròn. Mayy dịch.
Cố Vân Đông đỡ Dương Chí Phúc ngồi xuống, cả một nhà ngồi ngay ngắn chỉnh tề, phi thường khó có được.
Đến lúc này, Dương Chí Phúc mới bắt đầu hỏi thăm tình huống con rể Cố Đại Giang.
Biết lúc trước Dương Liễu rơi xuống nước được ông cứu lên, sau đó hai người kết thành vợ chồng, trong lòng Dương Chí Phúc và Dương lão thái vô cùng cảm kích cùng vừa lòng.
Có điều tình cảnh của Cố gia cũng nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nghe nói mấy năm trước Dương Liễu cũng phải chịu không ít khổ cực, hai ông bà không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cũng may hiện tại đã không có việc gì. Sau khi gặp thiên tai, Cố Đại Giang rời khỏi Cố gia, cả nhà bọn họ không cần phải tiếp tục chịu sự áp bức của Cố lão đầu và Triệu thị nữa.
Hơn nữa, mấy năm Dương Liễu ngây ngẩn, Cố Đại Giang chưa từng rời bỏ bà. Chỉ với điểm này thôi, trên đời này đã chẳng có mấy người làm được.
Dương Chí Phúc cũng không yêu cầu gì khác, Cố gia bần cùng hay giàu sang cũng chẳng sao, chỉ cần Dương Liễu sống tốt, hai vợ chồng có thể giúp đỡ lẫn nhau, an ổn sống hết một đời là bọn họ yên tâm rồi.