Chương 921: Dương Liễu, con còn sống
Thím cách vách đầy tò mò, định nhân cơ hội đi theo vào xem thử.
Đáng tiếc lại bị Thiệu Văn chặn ở cửa, hắn cười nói: “Đa tạ thím đã
chiêu đãi chúng ta. Có điều gia đình chúng ta khó khăn lắm mới được đoàn tụ, có chút rối loạn, lát nữa chúng ta sẽ thiết đãi thím sau.”
Thím kia cười gượng một tiếng, đành phải rời khỏi đó: “Được, vậy các ngươi nói chuyện trước đi, nếu cần giúp đỡ gì cứ nói với ta một tiếng.”
“Ai da, cảm ơn thím.”
Sau đó, Thiệu Văn đóng cửa viện lại.
Mà trong viện Dương Chí Phúc và Dương lão thái nhìn nhóm người không phú thì quý này, nhất thời có chút hoảng loạn.
Không phải bọn họ chưa từng nhìn thấy loại người như thế này, dù sao những người lui tới Dương gia trước kia ít nhiều cũng có chút thân phận.
Nhưng những người trước mặt này, rõ ràng không giống với những người mà bọn họ đã từng giao thiệp.
Dương lão thái nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ta, ta đi nấu nước, các ngươi ngồi xuống đi đã.”
Sau đó bà lập tức xoay người muốn đi đến phòng bếp, nhưng bị Cố Vân Đông kéo lại.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, nhìn Dương Liễu đang đứng đằng sau đám người.
Lúc này Dương Liễu đang dựa vào trong lòng Cố Đại Giang, lệ rơi đầy mặt. Cận hương tình khiếp* bà nhìn cha mẹ ruột của mình, nhưng giờ phút này lại không dám bước đến nhận nhau.
(*ý chỉ cảm giác mong đợi và sợ hãi khi trở về nhà sau một thời gian dài vắng bóng.)
Cố Vân Đông đưa mắt ra hiệu cho cha mình, sau đó nói với lão thái: “Vào phòng đi, ta muốn hai người gặp một người.”
Dương Chí Phúc và Dương lão thái liếc mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng vẫn rất nghi hoặc, nhưng đã được Cố Vân Đông dẫn vào trong gian nhà chính.
Tiếp sau đó, Cố Đại Giang đỡ Dương Liễu loạng choạng bước vào.
Người Bạch gia không đi theo, bọn họ nghỉ ngơi ở trong gian nhà trên. Mayy dịch.
Mấy người Đồng Thủy Đào Thiệu Văn Thiệu Võ, cũng cực kỳ tự giác bận bịu đi đến phòng bếp đun nước nấu cơm.
Mấy đứa nhỏ cũng không đi theo vào bên trong.
Lúc này trong gian nhà chính, chỉ có vợ chồng Dương Chí Phúc, vợ chồng Cố Đại Giang, và…… Cố Vân Đông.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại Dương Chí Phúc và Dương lão thái lập tức nhìn về phía người ở trong lòng ngực Cố Đại Giang, Dương Liễu.
Dương Liễu cúi thấp đầu, bọn họ không nhìn ra là người nào.
Nhưng không hiểu sao, đột nhiên trái tim lại đập có chút nhanh.
Cố Đại Giang cầm khăn lau mắt cho Dương Liễu: “Đừng khóc nữa, đi thôi, đến trò chuyện với cha mẹ nàng đi.”
Dương Liễu nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, hít sâu một hơi, cầm khăn đè lại đôi mắt sưng đỏ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng bà cũng ngẩng đầu lên.
Nhưng một khắc nhìn thấy vợ chồng Dương Chí Phúc, nước mắt đã ngừng giờ lại bắt đầu trào ra.
“…… Cha, mẹ……”
Hai người Dương Chí Phúc mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nhìn người đứng trước mặt.
Trong mắt hai người lộ ra vẻ khó tin, thậm chí còn hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác.
Cả người Dương Chí Phúc run rẩy, hô hấp ngưng lại, đôi chân tựa hồ như bị rót chì, không cách nào di chuyển dù chỉ một chút.
Dương lão thái dùng sức dụi dụi đôi mắt, lúc ngẩng đầu lên, thấy Dương Liễu vẫn còn đứng trước mặt mình.
Bà lại tiếp tục dụi mắt, Dương Liễu vội vàng bước lên phía trước, nắm lấy tay bà: “Mẹ, đừng dụi mắt nữa, là con, con là Dương Liễu.”
Dương lão thái chạm vào lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu nhìn bóng dáng trên mặt đất, lắng nghe giọng nói nghẹn ngào bên tai mình.
Tất cả cảm giác này đều là thật.
Bà đột nhiên nâng tay lên, dùng sức tát mình một cái.
“Mẹ……”
Đau, rất đau, Dương lão thái ngơ ngác, lần thứ hai ngẩng đầu lên, có chút không xác định lên tiếng: “Dương, Dương Liễu??”
“Là, là con.”
“Dương Liễu?”
“Mẹ.”
“Con còn…… còn sống?”
Dương Liễu lập tức bật khóc, ôm chặt lấy Dương lão thái, khóc đến nức nở, gắng sức gật đầu: “Phải phải, con còn sống, con chưa chết. Mẹ, con đã trở về.”
Dương lão thái cảm giác tai mình ù đi, sau đó bà đột nhiên thở gấp, đảo mắt một cái, ngã ngửa ra phía sau.
Dương Liễu biến sắc, cả người bị bà kéo về phía trước: “Mẹ!!”
Dương Chí Phúc đứng bên cạnh không cũng quan tâm gì nữa, nước mắt vương đầy trong ánh mắt, theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy hai mẹ con.
Cố Đại Giang chậm một bước, khó khăn lắm mới đỡ được mấy người.
Cố Vân Đông mở cửa phòng, nói với Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn đứng chờ ở ngoài cửa: “Chàng mau vào xem bà ngoại thiếp.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ hai ba bước đã bước vào, Cố Đại Giang và Dương Chí Phúc đã đỡ Dương lão thái đến mép giường ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch, sau đó duỗi tay nhấn vào nhân trung một cái.
Một lát sau, Dương lão thái chậm rãi mở mắt ra, bà có chút chần chờ từ từ quay đầu qua, nhìn Dương Liễu vân còn đang ở đây, đang ứa nước lo lắng nhìn mình, thì lập tức gào khóc: “Liễu Nhi, Liễu Nhi à…… Con thật sự còn sống, ta không nằm mơ, không phải đang nằm mơ. Hu hu……”
Dương lão thái gào khóc, Dương Liễu cũng khóc không thành tiếng, gắt gao nắm chặt lấy tay bà: “Thực xin lỗi mẹ, con về trễ, thực xin lỗi.”
Dịch bởi nhà Mayyy.
Dương lão thái vừa lắc đầu vừa khóc, đau lòng muốn chết gọi tên Dương Liễu.
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở một hồi lâu, Cố Vân Đông lo lắng sợ Dương lão thái không chịu nổi lại ngất xỉu, vội vàng bước đến khuyên hai câu.
Dương lão thái cuối cùng bình tĩnh lại một chút, bà quay đầu nhìn Dương Chí Phúc: “Ông già, nữ nhi của chúng ta còn sống, con bé đã trở về, đã trở về rồi……”
Dương Chí Phúc liên tục gật đầu: “Ta thấy rồi, Liễu Nhi còn sống.”
Ông tha thiết nhìn Dương Liễu, đôi mắt tiếc nuối không muốn rời đi. Dường như chỉ cần không chú ý một chút thôi, bà sẽ lại biến mất.
“Cha.” Dương Liễu ngước đôi mắt sưng đỏ lên, bắt gặp ánh mắt của Dương Chí Phúc thì trong lòng đau xót, suýt chút nữa lại bật khóc lần nữa.
“Ôi, cha ở đây, cha ở đây, Liễu Nhi không có việc gì, không có việc gì. Về được là tốt rồi, cha mẹ đều ở đây.” Giọng nói của ông lộ ra sự dè dặt, ngữ khí giống y hệt 20 năm trước, như thể Dương Liễu vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá.
Dương Liễu gắt gao cắn môi dưới, buông ra tay Dương lão thái ra lui về phía sau một bước, ‘ phanh’ một tiếng quỳ trên mặt đất: “Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu, đã nhiều năm như vậy rồi mà không trở về thăm hai người, còn không tin tưởng hai ngươi. Nữ nhi ở đây bồi tội với cha mẹ.”
“Con làm gì vậy? Mau đứng lên.” Dương Chí Phúc nhanh chóng bước đến, kéo người đứng dậy.
Dương lão thái cũng kéo tay bà đến ngồi xuống mép giường: “Liễu Nhi à, mẹ rất nhớ con, mẹ cho rằng con đã…… Không còn nữa, nhưng nhiều năm như vậy rồi, con cũng không về báo mộng cho cha mẹ, mẹ muốn gặp con nhưng không gặp được.”
Dương Chí Phúc đứng ở một bên hỏi: “Liễu Nhi, mấy năm nay con ở đâu, cuộc sống có tốt hay không?”
“Con rất tốt. Bây giờ con đã có phu quân, có nhi nữ, còn được làm chuyện mình thích.” Dương Liễu đáp, dường như chợt nhớ đến cái gì, bà vội vàng kéo Cố Đại Giang đến: “Đây là phu quân của con, Cố Đại Giang.”
“Nhạc phụ nhạc mẫu, có lễ.”
Hai vợ chồng Dương Chí Phúc ngây người, con rể?
Hình như bây giờ bọn họ mới nhớ tới, đúng thật là vừa rồi lúc vào cửa, Dương Liễu có ghé vào trong lòng ngực Cố Đại Giang.
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Chí Phúc đối mặt con rể, có chút lúng túng không biết nên ứng phó như thế nào, khẩn trương đứng dậy.