Chương 920: Chúng ta tới để tìm các ngươi
Dương Chí Phúc cho rằng Cố Đại Giang đang an ủi mình, vì vậy ông gật đầu, xoay người đi xem Dương Hạc.
Cố Đại Giang hơi nheo mắt, bắt đầu cân nhắc xem phải làm thế nào mới có thể xử lý hai người này, không nói đến việc bọn họ hạ độc Dương Hạc, còn cả chuyện giả mạo đồ đệ của thần y để lừa bịp nữa.
Có điều, Cố Đại Giang không định báo quan, nhưng không muốn từ bỏ việc trả đũa hai người bọn họ.
Cố Đại Giang quay trở lại bên cạnh Cố Vân Đông, vừa vặn đúng lúc Dương Hạc mở mắt ra.
Dương Chí Phúc và Dương lão thái lập tức vui mừng bật khóc, liên tục nói cảm tạ với Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn đỡ lấy bọn họ: “Không cần, cũng không phải trúng độc gì nghiêm trọng lắm. Đã giải độc xong rồi, vấn đề không lớn, tiếp theo phải điều trị cho tốt. Bây giờ ta kê cho hắn ít thuốc thanh độc bồi bổ thân thể, sắc uống mấy ngày là được.”
“Ai, ai, chúng ta lập tức đi bốc thuốc.”
Hai lão đại phu đứng ở bên cạnh thấy Thiệu Thanh Viễn kê phương thuốc thì nhìn chằm chằm,vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo: “Thiệu đại phu, Dương tiểu ca này trúng độc gì vậy? Sao lại giải như vậy? Đây không phải là dược liệu ôn hòa an thần sao?”
Bọn họ hỏi liến thoắng, Thiệu Thanh Viễn lại không phải người thích nói nhiều.
Ông chủ Kỷ ngắt lời, nói: “Các ngươi hấp tấp như thế làm cái gì? Có chuyện gì cũng phải đợi đến lúc Thiệu đại phu rảnh rỗi hơn một chút rồi hỏi, được rồi đi bốc thuốc trước đi.”
Tuy rằng hai vị đại phu có chút không cam lòng, nhưng vẫn chạy đi bốc thuốc. Mayyy dịch.
Dương Chí Phúc và Dương lão thái nói mấy câu với Dương Hạc, thấy tinh thần hắn không tốt lắm thì vội vàng bảo hắn đi nghỉ ngơi.
Lúc này Dương lão thái mới xoay người, nắm lấy tay Cố Vân Đông nói: “Cảm ơn các ngươi, các ngươi giúp chúng ta hai lần, ta không biết nên cảm tạ các người thế nào cho phải, ta……”
Nếu là lúc trước, Dương gia còn có thể lấy ra chút đồ trân quý, nhưng hiện tại bọn họ không được.
Cố Vân Đông nhìn hai bên tóc mai đã bạc trắng của bà, lần trước lúc gặp bà, không có nhiều tóc bạc như vậy. Ngắn ngủi mới mấy tháng, dường như bà đã già đi rất nhiều.
Xem ra mấy ngày nay, bọn họ cũng không dễ dàng gì.
“Đừng nói những lời này, cảm tạ với không cảm tạ cái gì, đều là người một nhà cả, không việc gì hết.”
Người một nhà?
Dương lão thái kinh ngạc, nghi ngờ mình đã già tai điếc nên nghe lầm.
Bà khẽ lắc đầu, bỏ qua những lời này, nói: “Vẫn nên cảm tạ. Sau này nếu các người có chuyện cần dùng đến vợ chồng già chúng ta thì cứ việc nói. Đúng rồi, không phải các người mới rời khỏi huyện An Nghi chưa tới mấy tháng sao? Giờ đến đây là có việc gì?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng là có việc. Chúng ta tới là để tìm các người.”
Dương lão thái và Dương Chí Phúc đồng thời quay đầu lại, sửng sốt: “Tìm chúng ta?”
“Ừm, có chút việc…… Muốn nói cùng các ngươi.” Cố Vân Đông lên tiếng: “Nếu không, chúng ta quay về phố Thành An trước đi?”
Dương Chí Phúc nhìn ánh mắt của cô, chuyện này hẳn là tương đối nghiêm trọng.
Vậy đương nhiên không nên nói chuyện ở y quán của người ta, không thấy vẫn còn người vây ở bên ngoài sao?
Vì thế ông đi hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu, chúng ta có thể đưa Dương Hạc về không?”
“Tốt nhất là đừng di chuyển, để hắn nghỉ ngơi ở y quán một lát, chờ đến buổi tối hoặc là ngày mai đưa về nhà thì tốt hơn.”
Trong y quán có hậu viện cho người bệnh nghỉ ngơi.
Dương Chí Phúc nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, nói với Dương lão thái: “Vậy tạm thời bà ở đây chăm sóc cho nó, ta dẫn mấy người Thiệu đại phu về nhà, xong việc ta sẽ quay lại đây.”
Dương lão thái liên tục gật đầu: “Được rồi, ông đi đi.”
Dương Chí Phúc chuẩn bị một chút đang định rời đi, thì ba người Cố Vân Đông lại liếc mắt nhìn nhau một cái.
Cố Đại Giang có chút dở khóc dở cười nói: “Thúc, sợ là người phải cùng về với thẩm rồi.”
“Làm gì thế?”
Cố Đại Giang nhất thời không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nói: “Chuyện này, phải hai người đều ở đây mới được.”
Dương Chí Phúc và Dương lão thái liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy bọn họ cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã cứu bọn họ hai lần, chung quy sẽ không đến mức sẽ hại bọn họ.
Hai người cân nhắc một chút, rồi đồng ý: “Được, chúng ta cùng nhau trở về, xong xuôi mọi việc sẽ cùng nhau quay trở lại.”
Dứt lời, ông lập tức đi tìm ông chủ Kỷ, nói tạm thời để Dương Hạc ở bên này tĩnh dưỡng và trả phí ngủ lại.
Nhưng lại bị ông chủ Kỷ từ chối: “Thiệu đại phu đã đưa bạc cho chúng ta rồi.”
Dương Chí Phúc sửng sốt: “Như vậy sao được?”
Ông tức khắc trở về trả lại tiền cho Thiệu Thanh Viễn, chỉ là bị hắn đẩy về: “Dương đại gia, chúng ta vẫn nên về phố Thành An trước đi. Phí ngủ lại cũng chẳng đáng bao nhiêu, ta nên trả.”
Hắn là cháu rể, đây là tẫn hiếu.
Dương Chí Phúc và Dương lão thái đều mờ mịt, cái gì gọi là hẳn là?
Hắn giải độc cho Dương Hạc, bọn họ còn chưa trả tiền khám bệnh, sao lại còn để hắn trả tiền chứ?
Nhưng không đợi bọn họ nói thêm gì nữa, Cố Vân Đông đã kéo Dương lão thái đi về phía trước: “Về nhà trước đi, chắc mẹ cháu chờ đến sốt ruột rồi.”
Vừa nghe còn có người đang chờ, hai vợ chồng Dương Chí Phúc cũng không đẩy tới đẩy lui lãng phí thời gian nữa, về nhà quan trọng hơn.
Mấy người cáo từ ông chủ Kỷ xong lập tức rời khỏi y quán, đi thẳng đến phố Thành An. Dịch bởi nhà Mayyy.
Cũng may quãng đường không xa lắm, chẳng bao lâu đã đi đến cửa Dương gia.
Tiểu tức phụ cách vách Dương gia dọn ghế ra trước cửa ngồi thêu thùa may vá, thỉnh thoảng lại ló đầu nhìn ra đầu hẻm.
Nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông đã trở lại, nàng vội vàng thu dọn kim chỉ vào trong sọt, xoay người gọi vào bên trong: “Đã trở lại đã trở lại, Dương đại gia bọn họ đã trở lại rồi.”
Người trong viện uống trà chờ đợi có chút nóng ruột nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đến khi Dương Chí Phúc đứng ở trước cửa viện móc chìa khóa ra mở cửa, ông thấy rất nhiều người đi ra từ nhà cách vách.
Trong đó còn có mấy tiểu hài tử khả ái tung tăng nhảy nhót.
Còn có một dứa bé chạy thắng đến bên cạnh Cố Vân Đông, dựa vào đùi cô, kêu lên: “Đại tỷ.”
Khi nói chuyện, đôi mắt tò mò của con bé dừng lại trên người hai vợ chồng Dương Chí Phúc.
Dương lão thái nhìn Khả Khả, bỗng nhiên đôi mắt bà có chút đờ đẫn, dường như xuyên qua con bé bà có thể nhìn thấy những người khác.
Vẫn là Dương Chí Phúc định thần lại trước, hỏi: “Thiệu phu nhân, đây là…… Muội muội ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông cười, chỉ chỉ những người ở phía sau: "Đây đều là người nhà ta.”
Dương Chí Phúc và Dương lão thái mở to hai mắt nhìn, há to miệng.
Nhiều người như vậy? Người nhà bọn họ đều đến hết cả ư?
Sao bọn họ lại có cảm giác như sắp xảy ra chuyện lớn vậy?
Không hiểu sao, tay Dương Chí Phúc có chút run rẩy.
Bà thím cách vách vẻ mặt đầy ý cười: “Dương đại gia, Dương thẩm tử các ngươi đã trở lại. Thân thích nhà các ngươi đông quá, bọn họ đã đợi ở nhà ta một lúc lâu rồi.”
Thân thích?
Trong đầu Dương Chí Phúc đầy dấu hỏi, nhà bọn họ có thân thích như vậy.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn nói: “Vào cửa trước đi, đi vào rồi lại nói.”
“Đúng đúng đúng, vào nhà trước đi.” Bên ngoài nóng nực, lại có nhiều người như vậy, chưa gì đã có không ít người ở cách vách nhô đầu ra muốn nghe ngóng rồi.
Dương Chí Phúc đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào trong nhà.
Sân nhà Dương gia không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, có điều đoàn người Cố Vân Đông có hơi đông người, lại thêm mấy thứ đồ kia, sau khi mang vào đã chất đầy cả viện.