Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 919 - Chương 919. Báo Quan, Không Thể Báo Quan

Chương 919. Báo quan, không thể báo quan Chương 919. Báo quan, không thể báo quan

Chương 919: Báo quan, không thể báo quan

Lý Chí bị đụng phải, lui về phía sau vài bước, đến khi đứng vững thì bắt đầu thẹn quá thành giận, kéo tay Dương Chí Phúc ra, dùng sức đẩy người.

“Ngươi nổi điên cái gì? Lão già chết tiệt, cút ngay.”

Dương Chí Phúc đã lớn tuổi, bị đẩy như vậy thì không đứng vững.

Cố Đại Giang nhíu mày tiến lên đỡ người: “Nói chuyện thì cứ nói chuyện, cần gì phải động tay động chân? Chẳng may ngươi đẩy ông ấy xảy ra chuyện, ngươi có đảm đương nổi không?”

“Là do ông ta động tay động chân trước.” Lý Chí gầm lên.

Cố Đại Giang lườm hắn ta một cái: “Đó cũng vì ngươi làm sai.”

Lý Chí: “……” Này rõ ràng là không nói đạo lý.

“Ta làm sai chuyện gì? Là ông ta ăn không nói có bôi nhọ ta hạ độc, ta mới là người bị oan uổng đây này.”

Dương Chí Phúc tức giận, mặt đỏ bừng bừng nói: “Là tại ngươi, tôn nhi ta vốn không sao, chẳng qua chỉ bị đập trúng đầu mà thôi. Y quán cho dược uống là có thể về nhà, vậy mà các người đến chưa đến một tháng, tôn nhi ta lại đột nhiên hộc máu, trúng độc. Còn không phải là các người ra tay?”

Ông càng nói càng khó chịu, nước mắt rơi đầy mặt thiếu chút nữa thì ngồi sụp xuống đất: “Tôn nhi ta tốt biết bao, các người muốn hại nó, các người muốn hại chết nó. Hai tên súc sinh các người, đưa giải dược cho ta, mau đưa cho ta.”

Dương Chí Phúc nói xong, lại định vồ vào người hắn lần nữa.

Cố Đại Giang trấn an ông: “Thúc, đừng vội, Thanh Viễn có biện pháp có thể giải độc, người yên tâm đi.”

Dương Chí Phúc vừa nghe nói Thiệu Thanh Viễn có thể giải độc, nội tâm đang hoảng loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Ông ngoảnh đầu lại thấy đúng là hắn đang châm cứu cho Dương Hạc, hơn nữa gương mặt vàng vọt của Dương Hạc cũng dần trở nên bình thường. Sức lực trên người ông tựa như bị người ta hút hết, cả người gần như tựa vào sau lưng Cố Đại Giang: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Mayy dịch.

Cố Đại Giang an ủi ông: “Người không cần lo lắng chuyện Dương Hạc bị hạ độc. Chuyện này liên quan đến mạng người, tuyệt đối không thể cứ để yên như vậy được. Nếu bọn họ đã không chịu thừa nhận, ta thấy, không bằng chúng ta đi báo quan đi.”

Báo quan?

Những người có mặt ở đây nghe vậy thì sửng sốt.

Sắc mặt ‘Kiều Kim Thủy’ và Lý Chí thay đổi. Mấy ngày nay tới huyện An Nghi đúng là bọn họ đã kết được một ít thiện duyên.

Nhưng bọn họ cũng chỉ thu mua được mấy tên tiểu lâu la bên phía quan phủ mà thôi, còn chưa từng gặp tri huyện đương nhiệm bao giờ.

Nếu như báo quan, tra ra là bọn họ hạ độc, hơn nữa ‘Kiều Kim Thủy’ là giả, vậy thì đúng là không xong rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái: “Tìm cơ hội, nhanh chạy đi.”

“Nhưng……” Lý Chí mặt không cam lòng.

‘Kiều Kim Thủy’ lại nói: “Ta biết ngươi muốn nhân cơ hội này lật đổ y quán Kỷ gia, nhưng bây giờ không phải lúc.”

Lý Chí chỉ có thể gật đầu, tuy rằng trong lòng bọn họ không muốn báo quan, nhưng trên mặt lại miệng hùm gan sứa gào lên với Cố Đại Giang: “Báo quan thì báo quan, vừa lúc để cho mọi người biết rốt cuộc y quán Kỷ lòng dạ hiểm độc như thế nào.”

Vẻ mặt Lý Chí không hề sợ hãi, ngược lại Dương Chí Phúc có chút lo lắng. Ông kéo tay áo Cố Đại Giang nhỏ giọng nói: “Không, không thể báo quan.”

“Thúc, người không cần phải sợ. Độc này hơn phân nửa là do bọn họ hạ, chuyện quan trọng liên quan đến mạng người này, quan phủ sẽ không bỏ qua. Điều tra rõ ràng chân tướng xong cũng có thể xả giận cho Dương Hạc, không để nó bị người hại một cách vô ích.”

Dương Chí Phúc nghe vậy, thì càng lắc đầu mạnh hơn: “Không được không được, không thể báo quan.”

Cố Đại Giang không hiểu: “Vì sao? Thúc, người không cần sợ, chúng ta……”

“Ngươi không biết, quan hệ của chúng ta và tri huyện đại nhân, cũng, cũng không tốt cho lắm.”

Dương gia và huyện lệnh đương nhiệm huyện An Nghi có chút mâu thuẫn, Mao Tri huyện đã giữ vị trí này rất nhiều năm. Kể từ sau khi tri huyện tiền nhiệm bị cắt chức, hắn vẫn luôn đảm nhận vị trí này.

Tri huyện tiền nhiệm, chính là ông ngoại Dương Hạc, nhà mẹ đẻ người vợ đầu của Dương Văn Lễ.

Mà tri huyện tiền nhiệm lại bị Mao tri huyện tố cáo vạch trần tội tham ô nhận hối lộ của ông. Ban đầu Mao tri huyện chỉ là huyện nha ở huyện thừa, quan bát phẩm, dưới huyện lệnh.

Kết quả bởi vì có công tố giác, nên bây giờ đã lên tới thất phẩm.

Lúc trước Dương gia ở huyện An Nghi có sản nghiệp khổng lồ, bây giờ lại thành cái dạng này. Tuy nói phần lớn nguyên nhân là tại Dương Văn Lễ, nhưng một nhân tố quan trọng khác chính là Mao tri huyện.

Hắn không cho phép một nhà thông gia tri huyện tiền nhiệm chuyên quyền ở huyện An Nghi, cho nên thường xuyên nghĩ kế gây phiền phức cho Dương gia.

Trong lòng Dương Chí Phúc rất rõ ràng, theo như ông nghĩ, nếu tiền tài của Dương gia không còn nữa thì sau này bọn họ rất có thể sẽ có được cuộc sống yên ổn.

Cho nên khi Cố Đại Giang nhắc tới việc báo quan, Dương Chí Phúc nhất quyết không đồng ý.

Mao tri huyện kia chỉ ước gì có thể giáng một đòn trí mạng vào Dương gia, sao có thể đứng về phía bọn giúp bọn họ tìm ra chân tướng vụ hạ độc này chứ?

Nếu bởi vì chuyện này mà liên lụy tới Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, vậy thì mất nhiều hơn được.

Ông chỉ nói một câu, Cố Đại Giang hiểu rõ phần nào.

Nhưng nếu như không báo quan, vậy chỉ có thể lén lút thu thập hai người này.

Trong lúc ông đang nhíu mày cân nhắc, thì ở bên kia bất ngờ có người khẽ hô một tiếng: “Bọn họ chạy mất rồi.”

Nhà Mayy dịch.

Cố Đại Giang ngẩng đầu lên, nhưng toàn bộ y quán Kỷ gia nào còn thấy bóng dáng hai người Lý Chí đâu nữa?

Ông buông tay Dương Chí Phúc ta, vội vàng đi tới cửa, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng đã đi xa của bọn họ.

Ông chủ Kỷ không biết đã đứng bên cạnh ông từ lúc nào, nói: “Ngươi yên tâm, ta đã kêu dược đồng chạy đi tìm bộ khoái huyện nha, thật ra ở huyện nha ta vẫn quen biết vài người.”

Ông chủ kỷ đã kinh doanh y quán ở nơi này nhiều năm, làm gì có chuyện không có một chút quan hệ nào?

Chỉ là ngay từ đầu bệnh tình của Dương Hạc quá mức nghiêm trọng, bên ngoài lại có rất nhiều người vậy xem, cho nên trước mắt việc cấp bách nhất chính là cứu người.

Nhưng bây giờ Dương Hạc đã có Cố Vân Đông tiếp quản, ông chủ Kỷ lập tức bình tĩnh lại, ra tay kêu người đi tìm bộ khoái.

Vừa rồi hắn đi giao phó cho người khác, hai đại phu trong y quán thì đang xem Thiệu Thanh Viễn giải độc, nhất thởi cả y quán không ai chú ý đến hai người kia, ngược lại tạo cơ hội cho bọn hắn chạy thoát.

“Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta biết bọn hắn đang ở đâu, cứ kêu bộ khoái tới thẳng đó bắt người là được.”

Cố Đại Giang suy nghĩ một chút, nói: “Nếu bộ khoái tới, cố gắng đừng nhắc đến tên Dương gia.”

Người đã đi gọi bộ khoái, ông cũng không thể bắt người ta quay lại.

Hơn nữa điều mà hai người kia muốn chính là hủy hoại thanh danh y quán Kỷ gia, người ta muốn đòi lại trong sạch, ông không thể ngăn cản.

Ông chủ Kỷ gật đầu: “Ta hiểu rõ." Hắn đương nhiên biết chuyện giữa Mao tri huyện và Dương gia.

Cố Đại Giang thở hắt ra một hơi, quay trở lại bên cạnh Dương Chí Phúc.

Tâm trạng Dương Chí Phúc cực kỳ không tốt, ông cảm mình bản thân rất vô dụng.

Tôn tử bị người hạ độc, người ta tốt bụng nói cho ông biện pháp giải quyết, nhưng ông chỉ biết rụt đầu không làm được gì.

Nghĩ vậy, Dương Chí Phúc có chút vô lực lau mặt một cái, cười gượng nói với Cố Đại Giang: “Lãng phí ý tốt của ngươi rồi.”

Cố Đại Giang cười nói: “Thúc, không có việc gì, hai người kia sẽ không có kết cục tốt đâu. Người cứ chờ xem.”

Bình Luận (0)
Comment