Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 918 - Chương 918. Được Cố Đại Giang Đỡ

Chương 918. Được Cố Đại Giang đỡ Chương 918. Được Cố Đại Giang đỡ

Chương 918: Được Cố Đại Giang đỡ

Ơ! Hóa ra Kiều Kim Thủy, người giả mạo Kiều đại phu cũng ở đó ư?

Thiệu Thanh Viễn cười khẩy một tiếng, đẩy người ra dẫn Cố Vân Đông vào bên trong.

Vất vả lắm bọn họ mới đến được cửa, vừa vào đã thấy tiếng của Lý đại phu: “Kỷ chủ nhân, bây giờ ngài hẳn đã rõ rồi chứ? Nam tử họ Thiệu kia, căn bản chính là tên lừa đảo. Ngài nghe lời một tên lừa đảo, đuổi ta ra khỏi y quán, hủy hoại thanh danh của ta. Đồ ngu ngốc không biết đúng sai không am hiểu y thuật như ngài, căn bản không xứng mở y quán, ngài đang lấy tính mạng của người dân bá tánh ra để đùa giỡn.”

Nói xong, hắn ta chỉ vào Dương Hạc đang nằm hôn mê bất tỉnh ở một bên: “Nhìn thấy không, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Vốn dĩ Dương Hạc chỉ bị đập vỡ đầu, vấn đề không lớn, kết quả lại bị các người chữa trị đến nửa sống nửa chết. Dương lão gia tử, bây giờ ông nên biết mình đã sai rồi chứ? Loại y quán coi tính mạng người như cỏ rác thế này nên đóng cửa đi, tránh gây tai họa cho người khác.”

Người dân xung quanh đều không biết rõ chân tướng, nhưng thấy dáng vẻ Dương Hạc giống như đang hấp hối thì bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Sắc mặt ông chủ Kỷ xanh mét, nhìn Lý đại phu và vị ‘Kiều Kim Thủy’ vân đạm phong khinh kia, siết chặt nắm tay.

Hai lão đại phu bên người hắn càng tức giận đến đỏ mắt: “Lý Chí, ngươi

đừng có ở đây nói hươu nói vượn.”

“Ta nói hươu nói vượn? Nếu các ngươi thực sự có năng lực, thì đã làm hắn tỉnh lại rồi.”

Khuôn mặt hai vị lão đại phu đỏ bừng, vừa rồi bọn họ đã bắt mạch cho Dương Hạc, xác thật không thể nào làm được.

Chính bởi vì như thế, cho nên Lý Chí mới càng trở nên kiêu ngạo, ông chủ Kỷ cũng nhíu chặt mày.

Lý Chí hừ nhẹ: “Ta biết các người không có bản lĩnh, nhưng Kiểu đại phu của chúng ta có thể làm được.”

Vừa nói, hắn vừa nịnh nọt xoay người lại, hơi khom người nói với ‘Kiều Kim Thủy’: “Kiều đại phu, làm phiền ngài xem thử, kẻo có vài người không biết lại hại chết người ta.”

‘Kiều Kim Thủy’ nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, lúc này mới chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Hạc.

Nhà Mayy dịch.

Nhưng mà hắn ta vừa mới vươn tay ra định bắt mạch cho Dương Hạc thì bị Dương Lão gia tử đứng một bên cản lại.

‘Kiều Kim Thủy’ nhíu mày, Lý Chí tức giận, không nói hai lời bước lên hất tay Dương lão gia tử ra.

Dương Chí Phúc lớn tuổi, bất ngờ bị đẩy một cái như vậy thì lảo đảo lùi về phía sau vài bước, mắt thấy sắp đụng phải cái giá.

Thình lình có người từ phía sau tiến lên, vững vàng vươn tay ra đỡ lấy lưng ông.

“Không sao chứ?”

Dương lão gia tử xoay đầu, thấy một nam tử trung niên đứng phía sau mình, trong lòng ông vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, gật đầu với ông: “Đa tạ.”

Cố Đại Giang lắc đầu: “Không cần, ngài trước cứ đứng vững đã, nơi này đã có ta.”

Dương Chí Phúc ngẩn người, vẻ mặt khó hiểu.

Cái gì gọi là ‘nơi này đã có ta’, người kia là ai? Chuyện này có liên quan đến hắn ư?

Cố Đại Giang kéo Dương Chí Phúc ra phía sau mình, sau đó tiến lên hai bước, nắm lấy tay vị ‘Kiều Kim Thủy’đang định bắt mạch kia, biểu tình lạnh lùng.

“Ngươi không nghe thấy à? Người nhà bệnh nhân không cần ngươi tới trị liệu.”

‘Kiều Kim Thủy’ rất là bất mãn nhìn Cố Đại Giang, hung hăng rút tay mình lại.

Lý Chí càng tức giận quát: “Ngươi là ai, sao lại xen vào việc của người khác. Cái gì gọi là người nhà bệnh nhân không cần chúng ta trị liệu, tuổi tác ông ta đã lớn, hồ đồ, không rõ ai tốt ai xấu, không biết tình trạng bệnh nhân nghiêm trọng như thế nào. Chúng ta là đại phu, đương nhiên phải đưa ra phán đoán chính xác.”

Cố Đại Giang cười nhạo: "Ngươi chắc chắn là gã giả mạo Kiều đại phu này có thể đưa ra phán đoán chính xác à?"

Lý Chí và ‘Kiều Kim Thủy’ cả kinh, sắc mặt thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Cố Đại Giang mang theo tia đề phòng.

“Ngươi nói bậy gì đó? Giả mạo Kiều đại phu gì chứ? Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi, ngươi có chứng cứ chứng minh hắn là giả mạo không?”

“Vậy ngươi có chứng cứ gì chứng minh hắn là thật?”

Vẻ mặt Lý Chí khó coi, dương cao thanh âm làm cho giọng nói càng thêm chói tai: “Cái này còn phải chứng minh à? Trong khoảng thời gian này Kiều đại phu đã cứu được không biết bao nhiêu người ở huyện An Nghi, các bá tánh ở đây đều thấy cả. Có người bệnh trạng nguy kịch được Kiều đại phu cứu từ quỷ môn quan trở về. Y thuật như vậy còn cần chứng cứ gì nữa?”

“Phải không? Có ai quen biết những người có bệnh tình nguy kịch đó không? Có muốn bây giờ ta gọi những người đó ra đây xem thử xem có phải là các người cố tình mua chuộc bọn họ để diễn trò cho người khác xem không hả?”

Cố Đại Giang từng bước ép sát, hai người Lý Chí nghe xong mấy lời ông nói thì sắc mặt đại biến, chột dạ lui về phía sau.

Ông chủ Kỷ dẫn đại phu và cậu bé ở cửa hàng dược tiến lên phía trước vài bước, hỏi bọn họ về mấy lời Cố Đại Giang nói.

Lúc này Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn từ cửa lớn bên cạnh bước vào trong y quán, đi tới bên người Dương Hạc.

Dương Chí Phúc và Dương lão thái nhìn thấy bọn họ thì thoáng sửng sốt, sau đó thì mừng như điên.

“Thiệu công tử, Thiệu phu nhân? Các ngươi, sao các người lại tới đây?”

Lúc trước Cố Vân Đông không biết thân phận của bọn họ, bây giờ đã biết bọn họ là chính mình là ông bà ngoại, thần sắc trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Cô kéo tay Dương lão thái, nói: “Bọn cháu tới tìm ông bà, đến phố Thành An không thấy hai người, nghe nói các ngươi ở đây nên bọn cháu lập tức chạy đến.”

“May là hai người tới, may mắn. Thiệu công tử, có thể xem bệnh cho tôn nhi giúp chúng ta được không? Nó đột nhiên hôn mê bất tỉnh, không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho Dương Hạc, một lát sau nhíu mày nói: “Quả nhiên ta đoán không sai, Dương Hạc bị trúng độc.” Dịch bởi Mayy.

“Trúng độc??”

Dương Chí Phúc khiếp sợ bất ngờ dương cao giọng nói, thanh âm này quá đột ngột, lập tức thu hút sự chú ý của hai bên đang đối đầu nhau."

Lý Chí nhìn sang, thấy Thiệu Thanh Viễn thì sắc mặt đại biến, nháy mắt lùi lại một bước nhỏ.

‘Kiều Kim Thủy’ bị hắn dẫm vào chân, tức khắc rất không vui: “Làm gì vậy?”

Lý Chí vội khẽ xoay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Hắn chính là đồ đệ của người đứng đầu Thái Y Viện mà ta đã nói.”

Hai mắt 'Kiều Kim Thủy' trừng lớn: “Cái gì? Không phải ngươi đã nói hắn không phải người địa phương, đã rời đi từ sớm rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?”

Lý Chí thực bực bội: “Làm sao mà ta biết được sao hắn lại tới đây chứ.”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“…… Không sao, chúng ta không cần phải sợ. Dù hắn là đồ đệ của người đứng đầu thái ý viện, nhưng chưa chắc đã hắn biết Kiều Kim Thủy? Không phải ngươi nói sư huynh đệ của Kiều Kim Thủy phải đến cả trăm người sao? Chắc gì đã nhận ra? Vả lại, chúng ta đã hỏi thăm rồi, đúng là người đứng đầu Thái Y Viện không công khai thu nhận đồ đệ. Ngươi không có chứng cứ chứng minh bản thân, nhưng hắn cũng có cách nào chứng minh đâu.”

‘Kiều Kim Thủy’ nghe vậy gật đầu: “Đúng vậy, nếu hắn chưa có biện pháp chứng minh, vậy ta chết cũng không thừa nhận. Tốt xấu gì mấy ngày nay ta cũng tích lũy được một ít thanh danh, so với mấy người này kiểu gì cũng có sức thuyết phục hơn.”

Hai người cứ thế thương lượng một lát, trong lòng cũng an hơn phần nào.

Ai ngờ Dương Chí Phúc bất thình lình vọt tới, nắm lấy cổ áo Lý Chí, phẫn nộ quát: “Là ngươi, là ngươi hạ độc có phải hay không?”

Bình Luận (0)
Comment