Chương 917: Người đàn ông tâm cơ.
Thím kia sững sờ vội vàng trả lời: "Ngay y quán Kỷ gia đó, ừ, đi về phía bên phải thêm hai ngõ nữa."
Y quán Kỷ gia? Đó không phải là nhà lần trước bọn họ đi đó sao?
Cố Vân Đông nhớ đến tên lang băm khám chữa bệnh lung tung lúc đó, kê một vài dược liệu đắt đỏ, kết quả bị Thiệu Thanh Viễn vạch trần.
Cũng may ông chủ của y quán là một người tốt. Quen biết Chu Hán nên đã đuổi tên lang băm đó ra ngoài.
Cho nên y quán Kỷ gia Cố Vân Đông đã biết.
Cô nói lời cảm ơn với thím kia: "Đa tạ thím, ta biết chỗ đó."
"Ôi chao có gì mà phải cảm ơn. Lại nói Dương gia này cũng kỳ lạ, ở cách đó không xa có Kiều đại phu có tiếng mới đến. Hết lần này đến lần khác lại không đến đó, cứ phải đến y quán Kỷ gia xa hơn kia."
Kiều đại phu…
Đám người Cố Vân Đông ngầm hiểu liếc nhìn nhau một cái, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Cố Vân Đông quay lại noi với thím: "Bọn ta đi tìm Dương gia đây, có điều ta có thể làm phiền thím một chút không? Bọn ta nhiều người, cả đoàn người đi như vậy thì không tốt lắm. Cho nên muốn mượn sân trong của thím nghỉ chân tạm có được không?"
Thím kia nhìn thấy nhiều người như vậy nên có chút do dự: "Chuyện này…"
Cố Vân Đông quay đầu lại nhìn thoáng qua một chút, Thiệu Thanh Viễn cầm một bọc túi giấy đưa vào tay cô.
Cố Vân Đông cầm lấy rồi nhét vào tay thím kia: "Đây là đặc sản của nhà bọn ta đưa đến đây, thím nếm thử xem đừng ngại."
Có quà tặng hơn nữa bọn họ đều là những người không phú thì quý. Cũng không thể nào là người xấu chứ? Ít nhất nhà bà không có món đồ gì quý giá để những người này nhớ thương.
Vì vậy bà nhận lấy bọc giấy, cười tới độ hiện cả những nếp nhăn ở khoé mắt: "Xem ngươi nói kia, việc này có gì mà bất tiện chứ, ta với Dương gia cũng là hàng xóm láng giềng, mọi người có gì giúp được thì giúp. Nào nào vào đi, chỉ là sân nhà ta không quá rộng rãi, các ngươi đừng chê. Ta đi rót cho các ngươi."
Bà nói xong lắc mông đi vào cửa sân, bắt đầu dặn dò con dâu nhanh chóng chuyển ghế ra ngoài. Mayy dịch.
Cố Vân Đông bật cười, lúc này mới quay ra phía đám người Cố Đại Giang nói: "Cha, việc đi đến y quán bên đó để con và Thiệu đại ca cùng đi là được rồi. Mọi người ở đây nghỉ chân một chút, bọn con đi rất nhanh sẽ quay lại."
Cố Đại Giang suy nghĩ một chút: "Cha cũng đi." Dù sao thì đó cũng là nhạc phụ nhạc mẫu của ông, là con rể giúp được việc gì thì giúp. Tốt nhất là có thể để lại ấn tượng tốt.
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn ông, cha, mục đích của cha quá rõ ràng rồi, đúng là người đàn ông tâm cơ.
Nhưng cô cũng không ngăn cản cha, ông ấy cũng không dễ dàng gì, lớn tuổi như vậy rồi vẫn phải trải qua thử thách nhạc phụ nhạc mẫu.
Dương Liễu cũng muốn đi theo đã bị Cố Vân Đông ngăn lại.
Nếu như bà đi thì chắc chắn Vân Thư cũng muốn đi theo, kết quả lại một đoàn người đi theo sao?
"Mẹ mẹ có thể nói chuyện với thím, hỏi một chút về chuyện của ông ngoại, bà ngoại. Như vậy trong lòng mẹ cũng biết thêm chút thông tin."
Dương Liễu nghĩ thấy cũng đúng nên không đi cùng, chỉ dặn dò bọn họ cẩn thận một chút.
Thế là Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn và Cố Đại Giang cùng nhau đi đến y quán.
Bọn họ vừa rời đi, thím đó đã hiếu kỳ hỏi về thân phận của đám người.
Dương Liễu chỉ nói là người thân, không nói gì nhiều về những chuyện khác.
Ngược lại lại nhanh chóng hỏi về chuyện của Dương gia, thím kia vốn là một người hay nói, rất thích nói về những chuyện này.
Chỉ một lúc sau đã giống như đổ đậu vào ống trúc nói sạch tất cả mọi chuyện.
Đôi lúc Dương Liễu muốn chen vào một câu cũng không được, bất đắc dĩ nghe bà kể hết chuyện cũ.
Chỉ có điều mấy đứa nhỏ lại vô cùng thích nghe.
Ba người Cố Vân Đông đã đi ra phố Thành An, vừa ra đến ngõ đúng lúc đụng phải tiểu nhị của nhà trọ.
Tiểu nhị nhìn thấy bọn họ cũng sửng sốt, hắn vừa đi đến sân nhà Kiều đại phu, muốn nói trước cho Kiều đại phu. Dù sao thì đoàn người Cố Vân Đông nhất định sẽ dẫn người đến chữa bệnh.
Chỉ tiếc là Kiều đại phu không có ở đó, hắn chỉ có thể đi về.
Không nghĩ tới sẽ gặp lại, nhưng lần này bọn họ chỉ có ba người.
Tiểu nhị tha thiết nhìn về phía Cố Đại Giang: "Khách quan mọi việc đã xong xuôi rồi sao? Bây giờ muốn trở về nhà trọ?"
"Không, bọn ta đi y quán Kỷ gia."
Y quán Kỷ gia?
Tiểu nhị sửng sốt vội vàng thuyết phục: "Khách quan tại sao lại muốn đi đến y quán Kỷ gia? Điều hôm qua ta nói với mọi người chính là sự thật. Kiều Kim Thủy, Kiều đại phu ở phố Thành An là đệ tử của thần y vô cùng giỏi. Còn y quán Kỷ gia đó chỉ có hai lão đại phu, y thuật bình thường, gặp trường hợp người bị hôn mê chắc chắn chữa không nổi."
Cố Đại Giang nhíu mày: "Bọn ta đi tìm người, không phải đi khám bệnh." Nhà Mayy dịch.
"Đi y quán có thể tìm được ai? Không phải đi tìm đại phu ư?" Tiểu nhị ngượng ngùng cười cười, vừa đi theo vừa khuyên: "Khách quan ta chỉ vì muốn tốt cho các ngươi thôi, muốn khám bệnh phải có bản lĩnh. Còn không thì chỉ tiêu tiền vô ích, lỡ như gặp phải một người không hiểu làm ẩu mới là phiền phức."
Cố Vân Đông xoay người cười nhạo nói: "Tiểu nhị ca, ngươi đừng nói là vì bọn ta, ngươi là vì muốn lấy tiền của Kiều đại phu đúng không?"
Vốn Cố Vân Đông cũng không muốn để ý đến hắn, hắn muốn gợi ý thì gợi ý, làm tiểu nhị rất nhiệt tình, có thể có mối quan hệ tốt thì cứ kết.
Nhưng người này tận tâm quá mức, gợi ý có hơi quá đáng rồi, điều này không bình thường.
Hơn nữa chỉ vì muốn dẫn bọn họ đi tìm Kiều đại phu mà đến khách điếm cũng không quan tâm. Nhất định là không đơn giản.
Quả nhiên lời nói này của Cố Vân Đông vừa nói ra sắc mặt của tiểu nhị lập tức thay đổi.
Ba người Cố Vân Đông bước chân nhanh hơn, cũng may y quán Kỷ gia không xa, không lâu sau hai người đã đứng trước cửa.
Đồng thời cũng nhìn thấy trước cửa Kỷ gia bị rất nhiều người vây quanh.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, vội bước nhanh đến bên ngoài đám đông.
Lúc này mới ngó vào bên trong đám đông đang chen lấn, nghe thấy một giọng nói hung hăng từ bên trong truyền ra: "Ta đã nói rồi y quán Kỷ gia này không đáng tin, các ngươi lại không nghe. Ngươi xem đi bây giờ xảy ra chuyện rồi?"
Cố Vân Đông nhíu mày nhỏ giọng nói với Thiệu Thanh Viễn: "Giọng nói này có chút quen."
Chủ yếu là giọng nói này có chút đặc biệt, nghe có chút khàn khàn nhất là những lúc nói to, vô cùng chói tai.
"Là tên lang băm trước đó ở y quán Kỷ gia, đại phu bán dược liệu đắt đỏ cho ông ngoại."
Cố Vân Đông cũng nhớ ra: "Không phải là hắn bị đuổi đi rồi sao? Tại sao lại quay về?" Hơn nữa nghe lời hắn nói như vậy là muốn tới phá hoại thanh danh của y quán Kỷ gia?
Chẳng nhẽ hắn còn muốn trả thù?
Vừa nghĩ vậy tiếng của Lý đại phu đã vang lên: "Dương lão gia ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, mấy tháng trước ta khám bệnh cho ngươi lúc ta kê thuốc cho ngươi ngươi chê đắt, nói ta kiếm tiền trái lương tâm. Không biết nghe lời một tên trẻ tuổi từ đâu đến, còn tin lời hắn là đồ đệ của viện trưởng viện thái y gì đó? Loại người này cũng tin."
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Viện trưởng viện thái y căn bản không nhận đồ đệ."
"Đã nghe thấy chưa? Vị Kiều đại phu này là sư đệ của viện trưởng viện thái y, hắn biết rõ nhất."