Chương 916: Đi đến Dương gia.
Tiểu nhị nói rõ với chưởng quầy về nguyên nhân nên theo đến chậm.
Đợi đến lúc hắn đi ra đến nơi thì đoàn người Cố Vân Đông đã đi qua chỗ ngã rẽ, đến một con hẻm khác.
Tiểu nhị vội vàng chạy lên phía trước, rất vất vả mới có thể đuổi kịp, bọn họ đã đi đến phố Thành An.
Hắn vượt qua cầm lấy hành lý của mấy người Thiệu Văn Thiệu võ. Trực tiếp đi lên đầu cười nói với Thiệu Thanh Viễn: "Khách nhân để ta dẫn đường được không?"
Thiệu Thanh Viễn kỳ quái nhìn hắn một cái: "Không cần, ta biết đường."
Nói xong liền dẫn Cố Vân Đông rẽ sang hướng bên trái đi.
Tiểu nhị vội vàng ngăn cản nói: "Ôi khách quan ngài đi sai rồi nên rẽ phải mới đúng. Tuy là con đường này cũng của phố Thành An nhưng nhà của Kiều đại phụ ở bên phải."
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn hắn cảm thấy buồn cười: "Ai nói với ngươi là hiện tại bọn ta muốn đi tìm Kiều đại phu?"
Tiểu nhị sững sờ sau đó chỉ biết đứng trơ mắt nhìn bọn họ đi về ngõ nhỏ phía bên trái.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã từng đến Dương gia. Cũng mới đó thôi nên tất nhiên vẫn nhớ rõ đường.
Chỉ có điều bọn họ có nhiều người đi qua đoạn đường này, mọi người trên đường đều hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Dương Liễu vốn có chút căng thẳng, vừa đi vừa nhìn như vậy bước chân lại càng chậm hơn.
Cố Vân Đông lùi về sau một bước kéo lấy tay bà nói: "Mẹ, có bọn con ở đây. Đừng sợ bọn con sẽ là hậu thuẫn vững chắc của mẹ."
Dương Liễu bị cô nói đùa đưa tay ra gõ vào đầu cô: "Con này."
Bà hít sâu một hơi nhìn trái nhìn phải nhìn con gái và chồng. Đứa con trai còn gái vừa khoẻ mạnh và kháu khỉnh phía trước. Có những người thân bên cạnh bà như vậy trong lòng bà lập tức được trấn an.
Thậm chí còn không thể đợi được mà muốn nhanh chóng gặp lại cha mẹ mình.
Đã nhiều năm như vậy cũng không biết mọi người như thế nào, còn nhớ bà không.
Cả đoàn người bắt đầu đi chuyển nhanh hơn, không lâu sau đã dừng lại trước một chiếc sân nhỏ.
Dương Liễu ngước mắt nhìn xem, đột nhiên khẽ giật mình.
Cố Vân Đông có thể cảm nhận được tay bà cầm tay cô có chút xiết chặt lại, cô không khỏi hỏi mẹ: "Mẹ mẹ sao vậy?"
"Ngôi nhà này."
"Sao?"
Trong lòng Dương Liễu có chút hỗn độn, một lúc lâu sau mới nói ra: "Ngôi nhà này là cha mẹ sớm đã chuẩn bị cho mẹ, nói rằng làm của hồi môn cho mẹ sau này.
Cố Vân Đông sững sờ, thì ra là vậy.
Dịch bởi nhà Mayy.
Những tài sản của Dương Chí Phúc đã bị Dương Văn Lễ lấy đi gần hết nhưng ngôi nhà này là để vợ chồng họ tưởng niệm về con gái.
Cho dù con gái không ở đây, nhưng vẫn luôn bảo vệ chiếc sân nhỏ này không để cho Dương Văn Lễ lấy đi.
Nói như thế nào nhỉ? Có lẽ đây là luật nhân quả.
Bởi vì họ cứng đầu bảo vệ của hồi môn của con gái cho nên sau đó bị con trai đuổi đi mới có một nơi như vậy để nương thân.
Dương Liễu hít một hơi lau nhẹ qua hốc mắt đỏ au rồi mới tiến lên chuẩn bị gõ cửa.
Tuy nhiên ngay sau đó bà cúi xuống nhìn thấy cửa đang bị khoá, bà ngây ngẩn cả người: "Không có ai sao?"
Phía trên khoá cửa còn ghi rõ chủ nhân không có nhà.
Cũng quá trùng hợp rồi.
Cố Vân Đông nhìn xung quanh một chút vừa định tìm người để hỏi thăm một chút, cửa nhà hàng xóm lập tức mở ra.
Một thím thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi ngó đầu ra. Nhìn thấy đoàn người bọn họ thì có chút sợ hãi hơi rụt đầu lại hỏi: "Các ngươi, các ngươi đến tìm Dương lão gia sao?"
"Đúng vậy, xin hỏi cả nhà họ đi đâu rồi?"
Thím đó nhìn nhìn đánh giá Cố Vân Đông, hỏi: "Các ngươi là gì của họ? Bà con họ hàng sao? Chưa từng nhìn thấy…”
Trong ánh mắt của thím kia có chút nghi hoặc, tuy là nói như vậy nhưng nhìn thấy Cố Vân Đông lại cảm thấy có chút quen quen.
Những người này cầm trong tay túi lớn túi nhỏ, đồ mang theo cũng không ít, còn có mấy chiếc rương to.
Nhìn thấy khí chất và cách ăn mặc của bọn họ xem ra không phải là người ở phố Thành An này.
Họ không phải là họ hàng thân thích của Dương gia chứ? Dù sao thì sản nghiệp của Dương gia lúc trước rất nhiều. Những người quen đều là người có tiền tài, không giống với người bình thường. Dịch bởi nhà Mayy.
Thím kia đang suy nghĩ thì Cố Vân Đông đã tiến lên một bước hỏi: "Thím thím còn nhớ ta không? Mấy tháng trước ta đã đến đây đưa mấy người Dương gia trở về. Còn đến để mượn thím ấm trà."
Thím kia sững sờ nhìn thật kỹ Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang đứng cạnh cô. Lập tức vỗ mạnh vào chân: "Là các ngươi, ta nhớ ra rồi, hình như ngươi là..là..đúng rồi Thiệu phu nhân."
Chuyện cũng mới xảy ra, khi đó ba người nhà Dương Chí Phúc lần đầu tiên bị đuổi ra sống ở phố Thành An này. Mà mấy người Cố Vân Đông lại trông rất ưa nhìn.
Thím đó lập tức nhớ ra, sự cảnh giác trên khuôn mặt rất nhanh đã biến mất. Mang theo nụ cười từ trong cửa lớn đi ra: "Thiệu phu nhân tại sao các ngươi lại đến đây? Những người này là?"
Bà nhìn mọi người và đồ đạc xung quanh cô trên mặt đầy sự nghi ngờ.
Cố Vân Đông cười nói: "Bọn ta có chuyện đến tìm Dương lão gia, thím có biết bọn họ đi đâu rồi không? Trên cửa đã bị khoá lại, tại sao còn sớm như vậy lại không ở nhà?"
"Haizz, Dương lão gia bọn họ đi y quán."
"Y quán?" Dương Liễu có chút lo lắng: "Là ai bệnh vậy?"
Thím đó liếc liếc xung quanh, bà không biết Dương Liễu, dù sao thì bà ấy cũng được gả từ ngoài tới mà Dương Liễu lại mất tích nhiều năm, cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Đến khi nghe thấy Dương Liễu hỏi bà vẫn trả lời có điều ngữ khí có chút bất mãn phàn nàn: "Là Dương Hạc, hôm qua cha Dương Hạc dẫn theo con trai đến tận cửa. Nói muốn bồi dưỡng tình cảm giữa hai huynh đệ gì đó. Nhưng ai ngờ được thằng nhỏ kia lại là một tên khốn xấc xược, vô lý. Còn chưa nói được mấy câu đã cầm một hòn đá ném vào đầu Dương Hạc. Kết quả là ngay lập tức bị đưa đến y quán."
Cố Vân Đông nhíu mày: "Dương Hạc bị thương có nghiêm trọng không?"
"Có nghiêm trọng hay không thì ta không hỏi rõ, lão Dương cũng không nói với ta." Thím kia chậc chậc hai tiếng: "Ngươi nói xem Nghiêm gia này cũng xui xẻo, Dương Văn Lễ cũng không biết thế nào, hình như đi một chuyến về lại rất chăm chỉ chạy qua đây. Còn muốn đón Dương lão gia về nhà, các ngươi nói xem có bệnh gì? Ông ấy cứng đầu bướng bỉnh không chịu đi. Dương Văn Lễ cứ hai ba ngày lại đến đây, bị Dương lão gia mắng thì rời đi ngày hôm sau lại đến." Mayy dịch
Thím này vừa nhắc đến thì nói không ngừng, có điều ý trong lời nói lại rất giống với ý mà Chu Hán nói đến trong thư.
"Tiếc là Dương lão gia có thể mắng Dương Văn Lễ, nhưng lại không có thù với cháu trai, cháu trai này nói muốn ở lại Dương gia chơi, Dương lão gia sẽ cho hắn ở lại đó. Ai biết rằng thằng cháu trai này lại không hiểu chuyện, ném cho đại ca của mình vỡ đầu."
Cố Vân Đông thấy thím kia vẫn tiếp tục nói không có ý định dừng lại. Mà bọn họ còn cả một đám người đứng ở ngoài cửa lúc này mới mỉm cười ngắt lời nói: " Thím có biết bọn họ đi đến y quán nào không?"