Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 915 - Chương 915. Huyện Thành Có Một Vị Đại Phu Lợi Hại Tới

Chương 915. Huyện thành có một vị đại phu lợi hại tới Chương 915. Huyện thành có một vị đại phu lợi hại tới

Chương 915: Huyện thành có một vị đại phu lợi hại tới

Cuối cùng, Thiệu Văn tìm được khách điếm Phúc Hỉ khác ở cách đó không xa, vẫn còn một vài phòng trống.

Cố Vân Đông và mọi người dắt xe ngựa đến hậu viện, tiểu nhị khách điếm Phúc Hỉ nhiệt tình chuyển đồ giúp bọn hắn.

Nhiều người như vậy, hơn nữa đều là phòng thượng hạng, đây chính là khách quý của khách điếm bọn họ, đương nhiên không thể chậm trễ.

Đợi đến khi Thiệu Văn cẩn thận cõng Kiều Kim Thủy từ trên xe ngựa xuống, tiểu nhị kia ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Vị khách này bị bệnh sao?”

“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn thấy bộ dạng cau mày của hắn, hỏi: “Khách điếm có kiêng kị với chuyện này sao?”

Có vài khách điếm không thích tiếp đãi người bệnh, sợ người ta trong thời gian nghỉ ngơi ở đây xảy ra bất trắc gì, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách điếm.

Nhưng tiểu nhị nghe hắn hỏi như vậy, lại liên tục xua tay nói: “Không có không có.” Khi nói chuyện, hắn vội vàng duỗi tay giúp đỡ.

Nhưng mà lại bị Thiệu Võ ngăn lại, tiểu nhị ngượng ngùng thu tay về, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Khách quan đừng hiểu lầm, ta nhìn thấy người bệnh, không biết có cần giúp đỡ gì không. Để ta nói cho các ngươi nghe, gần đây huyện thành chúng ta có một vị đại phu đặc biệt lợi hại. Không biết các ngươi có nghe nói qua chưa, cách đây một thời gian ở phủ Tuyên Hòa từng có đại hội thảo luận y thuật gì đó, người vô cùng đông, đại hội kia rất lợi hại, có hơn một trăm vị đại phu có y thuật tốt nhất tụ tập cùng nhau, nghe nói ngay cả thần y cũng xuất hiện, vị đại phu kia đến huyện thành chúng ta, chính là đệ tử đích truyền của thần y kia.”

Đám người Thiệu Thanh Viễn: “……” Yên lặng nhìn về phía Bạch Ung đứng cách đó không xa.

Tiểu nhị nhìn vẻ mặt mọi người có chút quái dị, cho rằng bọn họ không tin, vội vàng nói: “Ta nói thật mà, đại phu kia rất lợi hại, có thể khởi tử hồi sinh, ta tận mắt nhìn thấy một người bị bệnh sắp chết, bị hắn đâm đâm mấy mũi kim như vậy liền tỉnh lại.”

Hắn chỉ vào Kiều Kim Thủy, nói: “Ta thấy vị khách quan này bị bệnh, nên giới thiệu các ngươi đi xem, nếu thấy tốt lên, ta đây cũng coi như là làm chuyện tốt đúng không?”

Bạch Ung mặt không biểu cảm, hỏi: “Vậy đại phu kia tên họ là gì?” Hắn nghiêm cấm đệ tử của mình nhắc tới danh tiếng thần y ở bên ngoài.

“Họ Kiều, gọi là Kiều Kim Thủy.” Tiểu nhị nói.

Mọi người: “……” Hả?? Ai??

Mọi người yên lặng nhìn thoáng qua bệnh nhân hôn mê bất tỉnh đang được Thiệu Văn cõng trở về phòng. Mayy dịch.

Người này đã bị bệnh, nhưng còn có người dám giả mạo danh hắn ra ngoài lừa gạt?

Vấn đề là, Kiều Kim Thủy từ khi nào đã biến thành đệ tử đích truyền của Bạch Ung? Nhiều lắm cũng chỉ xem như đệ tử ngoại môn.

Bạch Ung nhíu mày: “Đại phu họ Kiều kia đang ở đâu?”

“Ngay bên cạnh đường Thành An kia, Kiều đại phu thuê một cái sân, rất nhiều người tới xem bệnh. Nếu các ngươi muốn đi, ta sẽ dẫn các ngươi đi.”

Phố Thành An? Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau một cái.

Nơi Dương Chí Phúc đang ở hình như cũng ở trên phố Thành An kia.

Bạch Ung xua xua tay: “Không cần, thời gian không còn sớm, chúng ta còn muốn nghỉ ngơi, hôm khác lại nói.”

Tiểu nhị kia nghĩ cũng thấy đúng: “Được, vậy nếu ngày mai các ngươi cần ta dẫn đường, trực tiếp nói ta một tiếng là được.”

Bạch Ung gật đầu, xoay người trở về phòng mình.

Thiệu Thanh Viễn dặn dò tiểu nhị đưa thức ăn lên phòng, sau đó cũng theo về phòng.

Vừa đi vào đã nghe thấy tiếng hừ lạnh của Bạch Ung: “Mấy tên cẩu này muốn mua danh chuộc tiếng, lại dám giả mạo đồ đệ ta? Thật sự chán sống rồi, ngày mai ta phải tìm hắn tính sổ.”

Bạch Hàng ở bên cạnh gật đầu: “Nếu như có bản lĩnh thật sự, muốn mượn danh tiếng để cho người khác an tâm cũng không sao, cuối cùng cũng là làm việc tốt. Nhưng nếu y thuật chẳng ra gì, chỉ vì vơ vét chút tiền tài, chẩn đoán, điều trị và kê thuốc lung tung, coi mạng người như trò đùa, loại người này chúng ta không thể buông tha.”

Hơn nữa đối phương còn lấy danh tiếng của Bạch gia bọn họ làm việc, nếu xảy ra chuyện, không phải người ta chỉ biết trách tội đến Bạch gia sao?

Bạch Ung gật đầu: “Quả thật là vậy, ngày mai chúng ta đến sân kia xem ‘Kiều đại phu’.”

Ban đầu người Bạch gia tính ngày mai đi cùng người Cố gia đến thăm Dương gia, sau đó ngày mốt sẽ khởi hành trở về phủ Linh Châu, đến đảo Lâm Tầm tìm Cổ Kính Nguyên.

Nhà Mayy dịch.

Bây giờ xem ra, chờ sau khi đến Dương gia xong bọn họ còn phải xử lý người này trước.

Người Bạch gia vừa thương lượng vừa ăn cơm, sau đó đi nghỉ ngơi sớm.

Chờ đến sáng sớm hôm sau, Cố Đại Giang và Dương Liễu dậy sắp xếp đồ đạc.

Đồ có chút nhiều, có nhiều tay nải và rương.

Sau khi chuẩn bị xong, trong phòng đã chất rất nhiều thứ.

Hai người Dương Liễu lại vội vàng thay y phục mới, hai người đều rất coi trọng lần đoàn tụ này.

Ngay cả Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng vậy, Vân Thư Khả Khả còn đang ngủ, cũng bị Dương Liễu đánh thức, sửa soạn tinh xảo và nhu thuận, giống như hai búp bê phúc khí, đáng yêu miễn bàn.

Điều này làm cho tiểu quận chúa đang theo dõi bên cạnh ghen tị, cũng muốn ăn mặc giống như vậy.

Dương Liễu buồn cười, vội vàng lấy ra một bộ y phục sạch sẽ trong rương Khả Khả thay cho nàng.

Lúc tiểu quận chúa tới đây không mang theo thứ gì, dọc đường tới đây quần áo mặc đều là của Khả Khả hoặc mua mới.

Nhưng cô bé rất thích mặc, bởi vì quần áo Khả Khả đều rất đáng yêu, bên trên được thêu hoa văn là một vài động vật nhỏ hoặc là trẻ con. Có một số quần áo còn có mũ và tay áo cánh bướm, lại mang lên chiếc túi xách đáng yêu, tiểu quận chúa thích không thôi.

Cô bé vừa nũng nịu vừa quấn lấy Khả Khả muốn được tặng vài bộ.

Lúc này cô bé và Khả Khả mặc váy áo giống nhau, tuổi hai người cũng không khác nhau mấy, lại đều dễ thương và đáng yêu, làm người khác phải quay đầu liếc nhìn, giống như tỷ muội sinh đôi.

Đợi đến khi người Bạch gia cũng sắp xếp xong, toàn bộ người Cố gia bên này đã rực rỡ với diện mạo mới, tinh thần phấn chấn đứng ở đó.

Sau khi mọi người ăn xong bữa sang, để lại hai hạ nhân của Bạch gia chăm sóc cho Kiều Kim Thủy, những người khác đều cầm đồ đã chuẩn bị trước đến Dương gia.

Đồng Thủy Đào có sức lực lớn, trực tiếp chạy tới lấy hai cái rương đi trước.

Ngược lại, Thiệu Văn và Thiệu Võ chậm một bước, chỉ có thể lấy những đồ vật khác.

Mục tiêu của nhóm có chút lớn, tiểu nhị kia đang bận rộn ở dưới đại đường, thấy thế vội vàng bỏ giẻ lau xuống chạy tới, hỏi Bạch Ung đi ở đầu: “Khách quý đi đâu vậy?”

“Phố Thành An.” Bạch Ung nói: “Buổi tối chúng ta lại trở về, phòng cho khách trước tiên đừng dọn dẹp, chúng ta đã để lại vài người.”

Tiểu nhị vừa nghe đến phố Thành An, ánh mắt sáng lên, vội nói: “Mấy vị đi tìm Kiều đại phu kia đúng không, để ta dẫn các ngươi đi.”

Bạch Ung xua xua tay: “Không cần.”

Nói xong, thấy đám người bọn họ cũng đang chặn ở cửa lớn, ảnh hưởng đến khách nhân khác ra vào, vội vàng sải bước đi ra ngoài khách điếm.

Tiểu nhị kia ngẩn người, thấy người đi xa, vội vàng xoay người giải thích tình huống với chưởng quầy, sau đó đuổi theo ra cửa.

Hắn đã nói với Kiều đại phu, hắn giúp đỡ người kia tuyên truyền, có thể kéo được khách nhân tốt nhất, sau đó Kiều đại phu sẽ chia tiền cho hắn.

Mà nhóm người Bạch Ung này, ở trong mắt hắn chính là người có tiền.

Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra.

Bình Luận (0)
Comment