Chương 914: Phân của những con bọ nhỏ
Cố Vân Đông nói: “Chung Nhiên là người do Quận vương gia và Vương phi ngàn chọn vạn tuyển, nếu không có sự cho phép của Dịch Tử Lam, nàng ta làm sao có lá gan lớn như vậy?”
Trải qua sự lừa gạt của hai mẹ con Liễu Oanh không có nhân phẩm lần trước, khi chọn lựa lại nha hoàn hầu hạ nữ nhi nhà mình, Dịch Tử Lam đương nhiên cũng sẽ lựa chọn cẩn thận.
Nếu không sẽ mắc phải cùng một sai lầm hai lần, lại còn ở trên người đứa con gái mình yêu thương, như vậy Quận vương gia cũng quá vô dụng, hoàng đế làm sao có thể giao chuyện đối phó với phủ Bình Nam Hầu quan trọng như vậy cho hắn?
Cho nên việc này, hơn phân nửa là ý của Dịch Tử Lam.
Xem ra, chuyện ở phủ Bình Nam Hầu còn nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng.
May mắn là bọn họ đều không ở đấy, vì vậy những cục diện rối rắm đó cứ để lại cho Dịch Tử Lam và Mạc Húc Lâm xử lý.
Cố Vân Đông nói xong, Bạch Ung cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu trong lòng Dịch Tử Lam đã biết, vậy bọn họ cũng không có gì phải lo lắng.
“Vậy tiểu quận chúa cứ ở lại đi.”
Tiểu quận chúa nghe vậy, trên mặt biểu thị sự vui vẻ, nhanh chóng nhào tới ôm lấy đùi Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, tỷ thật tốt.”
Khả Khả đứng bên cạnh thấy thế, cũng nhào tới ôm lấy đùi bên kia của cô.
Cố Vân Đông bị đụng phải lui về phía sau vài bước.
May mắn có Đồng Thủy Đào ở phía sau đỡ lấy cô, đợi đến khi đứng vững, Cố Vân Đông gõ vào đầu mỗi người một cái.
“Nói lời tốt cũng vô dụng, tuy rằng ta đồng ý cho muội ở lại, nhưng chuyện muội làm hôm nay là sai, cũng không thể dễ dàng bỏ qua.” Cố Vân Đông nghiêm mặt: “Đứng dậy đi.”
Tiểu quận chúa rụt cổ, chột dạ buông tay ra, đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu nhỏ. Nhà Mayy dịch.
Cố Vân Đông hừ lạnh: “Có biết sai chỗ nào không?”
“Muội biết rồi, muội không nên khoan hai lỗ lên rương nhỏ của Khả Khả.”
Cố Vân Đông: “……” Ha??
Khả Khả ở một bên lại dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này ngươi mười phần sai, ngươi làm sao có thể chọc hai cái lỗ lên rương nhỏ mà ta thích nhất chứ? Chẳng may có sâu nhỏ hay con rết nhỏ chạy vào thì phải làm sao? Bọn chúng ị vào trong đó, những vật dụng ta đặt ở bên trong sẽ không thể dùng nữa.”
“Con sâu nhỏ, rết nhỏ có thể ị phân sao?” Tiểu quận chúa xoay người, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn Khả Khả.
Khả Khả sửng sốt, nhíu mày nhỏ lại: “Cái này ta cũng không rõ, bằng không hỏi đại tỷ một chút đi.”
Vì thế hai người ngẩng đầu, hai gương mặt mờ mịt lại tràn ngập lòng hiếu học thẳng tắp nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông: “……”
Đám người Bạch Ung ở một bên còn đang xem náo nhiệt cười ha ha, sau đó chạm phải ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm của Cố Vân Đông, ông lập tức bị nghẹn, vội vàng giải tán những người khác: “Được rồi được rồi, nơi này giao cho Vân Đông đi, chúng ta nhanh chóng đi làm việc, lúc này đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa hả? Ta đói bụng rồi.”
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Thiệu Âm: “Cha đói bụng thì ăn chút điểm tâm để lót dạ trước đi.”
Mọi người xung quanh cũng lục tục rời đi.
Lúc này Cố Vân Đông mới nhìn về phía hai tiểu cô nương, khóe miệng run rẩy hai cái, đề tài này đã lệch đến đâu rồi?
“Khoan hai cái lỗ lên rương nhỏ quả thật không đúng, đây là điểm thứ nhất, còn có điểm thứ hai không đúng, là muội không nên trốn ở bên trong, lỡ như chúng ta không ai phát hiện bên trong có người thì sao? Lỡ như xe ngựa xóc nảy rớt mất cái rương thì sao? Lỡ như……”
Tuy rằng Cố Vân Đông cũng từng trốn trong rương để theo dõi người, nhưng cô là người lớn, trong lòng cô hiểu rõ, cũng chuẩn bị túi dưỡng khí.
Nhưng tiểu quận chúa cái gì cũng không hiểu, cho dù khoan hai cái lỗ thông khí thì thế nào? Trong xe ngựa kia có nhiều đồ vật như vậy, không cẩn thận dời vị trí cũng có khả năng lấp kín cái lỗ kia.
Tiểu quận chúa cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vân Đông tỷ tỷ nghiêm túc răn dạy mình như vậy, tức khắc không dám lên tiếng.
Cô bé cảm thấy, Vân Đông tỷ tỷ nhất định đang rất tức giận, bằng không sẽ không nói nhiều như vậy.
Khi Thiệu Thanh Viễn trở lại cùng Thiệu Văn, đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang trầm mặt răn dạy người, nhất thời có chút khó hiểu.
Là Bạch Hàng giải thích lại mọi chuyện, hắn mới hiểu được.
Thiệu Thanh Viễn không đi qua, chờ Cố Vân Đông nói xong, mang theo hai tiểu cô nương ủ rũ cụp đuôi đi tới.
Hắn làm như không có việc gì nói: “Bắt được hai con thỏ, vừa vặn có thêm đồ ăn, con thỏ đã làm sạch rồi, nàng muốn ăn vị gì?”
Cố Vân Đông nhìn hai tiểu cô nương nuốt nước miếng, bật cười nói: “Mấy đứa nhỏ không thể ăn quá cay, nên làm thịt kho tàu đi.”
Hai tiểu cô nương nghe vậy lập tức trở nên vui mừng.
“Đại tỷ quả nhiên vẫn thương chúng ta.”
Cố Vân Đông đuổi các nàng đi chơi, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị nấu thịt thỏ.
Tuy rằng trong đội ngũ có thêm tiểu quận chúa, nhưng cũng không khác gì lớn. Có Khả Khả và La Kỳ ở đây, ba tiểu cô nương rất nhanh đã trở nên náo nhiệt.
Chỉ là buổi tối lúc ngủ, tiểu quận chúa có chút không thích ứng, trước kia nàng ở nhà đều có hạ nhân nha hoàn hầu hạ bên cạnh.
Nhưng ở chỗ Cố Vân Đông, quả thật không có.
Nhưng tiểu cô nương cũng học theo người khác, thấy Khả Khả chuyện gì cũng tự mình làm, cô bé cũng không muốn thua tiểu đồng bọn, tuy rằng lần đầu làm việc có chút lóng ngóng, nhưng cũng may không có vấn đề gì, thậm chí còn cảm thấy rất thú vị.
Cô bé thậm chí còn rất hạnh phúc, hiếm khi có những ngày cắm trại bên ngoài.
Trong đội ngũ của bọn họ có già có nhỏ còn có bệnh nhân, cho nên buổi tối đều cố gắng tìm khách điếm hoặc sân nhà nông ở một đêm.
Nhưng cũng có lúc ngoài ý muốn, nếu không kịp thì chỉ có thể ở bên ngoài một đêm.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều là người có kinh nghiệm, lều trại cũng mang theo đầy đủ, buổi tối còn có người trực đêm ở đây, thỉnh thoảng ở một hai ngày cũng không thành vấn đề.
Cuộc sống ăn ngủ ở ngoài trời như vậy, Vân Thư và Khả Khả thậm chí là La Kỳ đều đã trải qua, cũng chỉ có mình tiểu quận chúa cảm thấy hiếm lạ mà thôi.
Cứ như vậy đi hơn mười ngày, đoàn xe cuối cùng cũng vào huyện An Nghi.
Từ lúc tiến vào cửa huyện thành, hô hấp của Dương Liễu cũng nhẹ đi.
Bà nhìn phong cảnh bên ngoài màn xe, tay phải nắm chặt cánh tay Cố Đại Giang, nhìn phong cảnh bên ngoài vụt qua.
“Huyện thành đã thay đổi rất nhiều, thiếp còn nhớ rõ, trước kia bên kia rất trống trải cũng không có nhà ở, hiện giờ đều đã xây lên. Còn có bên cạnh, trước kia có một cây đại thụ, khi thiếp còn nhỏ còn thường xuyên đến, hiện giờ cũng không còn. Đúng rồi, nhà kia ban đầu là cửa hàng của nhà chúng ta, ông thiếp đã dẫn thiếp đến đó mấy lần, hiện tại đã biến thành cửa hàng tơ lụa.”
Cố Đại Giang biết bà không ngừng nói chuyện mới có thể dời đi sự chú ý, cũng phối hợp tán gẫu cùng, không khí nhất thời rất hài hòa.
Lúc này thời gian có chút muộn, bọn họ đương nhiên không thể trực tiếp tới thăm hỏi Dương gia.
Đêm nay tìm khách điếm nghỉ ngơi trước, ngày mai chuẩn bị xong lễ vật mới tới cửa.
Lần trước tới, Cố Vân Đông bọn họ ở trong khách điếm Toàn Hữu, khách điếm kia giá cả vừa phải cũng sạch sẽ, cách tiểu viện nơi Dương Chí Phúc đang sống cũng không xa, rất thuận tiện. Mayy dịch.
Nhưng mà, Thiệu Văn đi đặt phòng lúc trở về nói: “Còn phòng cho khách, nhưng chỉ có hai gian phòng ở phía trên, còn lại chỉ có giường chung lớn, chúng ta nhiều người thế này, ở không được.”
Chỉ còn hai gian phòng sao??
Xem ra chỉ có thể tìm khách điếm khác, bọn họ nhiều người thế này, cũng không tiện tách ra ở.