Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 913 - Chương 913. Ta Quá Thảm Đi

Chương 913. Ta quá thảm đi Chương 913. Ta quá thảm đi

Chương 913: Ta quá thảm đi

Khả Khả lại lắc đầu: “Không được, phòng ngừa vạn nhất, muội cùng lên.”

Cố Vân Thư vừa định cự tuyệt, không ngờ tiểu cô nương vô cùng nhanh chóng giẫm lên túi bên cạnh.

Ngay sau đó, xoay người nằm sấp trên người mình.

Cố Vân Thư: “……” Khụ, thở hổn hển không đều.

Tuy rằng hắn là rất rắn chắc, nhưng bị người đè lên như vậy, cũng có chút không chịu nổi.

Vì thế, đợi đến khi đám người Cố Vân Đông chạy tới vén rèm lên, đã nhìn thấy hai huynh muội giống như Điệp La Hán, nằm sấp trên một cái rương nhỏ đáng yêu.

Bên trong rương truyền đến tiếng la hét mơ hồ, cùng với tiếng vỗ ‘ba ba’.

“Đại tỷ, tỷ đến rồi, trong rương của muội có một tên trộm nha. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, có muội và nhị ca đè lên, hắn không ra được, chúng ta rất nặng đó.” Khả Khả hơi nâng cổ lên, cao hứng vẫy vẫy tay.

Cố Vân Thư bên dưới: “……” Khả Khả muội có thể nằm yên không?

Cố Vân Đông nhíu mày, rũ mắt nhìn về phía cái rương kia, nghiêng lỗ tai nghe âm thanh bên trong.

Cố Vân Thư khóc không ra nước mắt, đại tỷ có thể ôm Khả Khả xuống trước không?

Giống như nghe được tiếng lòng của hắn, Cố Vân Đông ôm Khả Khả xuống.

Cố Vân Thư vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng bị kéo xuống.

Hắn vội vàng ôm lấy cái rương: “Không được đại tỷ, đệ không đè lên người bên trong sẽ chạy ra.”

Cố Vân Đông bất đắc dĩ xoa xoa thái dương: “Không sao, bên trong là một đứa nhỏ.”

Mới vừa rồi cô nghe được âm thanh rất non nớt, hơn nữa cái rương này thật sự không chứa được một người lớn.

Cố Vân Thư sửng sờ, một đứa nhỏ ư?

Cố Vân Đông kéo hắn ra, ngay sau đó mở rương.

Quả nhiên, nắp vừa được mở ra, một đứa nhỏ vội vàng xoay người ngồi dậy, thở hổn hển hai hơi.

Sau đó, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, muội cứ nghĩ mình sắp chết rồi.”

“Tiểu quận chúa!!”

Mọi người ở đây đều ngây người, không dám tin nhìn tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện.

Cố Vân Đông cũng hơi sửng sốt, sau đó lập tức nhíu mày, ôm người trong rương ra.

Đợi đến khi ba đứa nhỏ xuống xe ngựa và đứng trên mặt đất, Cố Vân Đông mới hỏi: “Tiểu quận chúa, sao muội lại ở chỗ này? Muội trốn vào đó lúc nào? Phụ vương của muội có biết không?”

Tiểu quận chúa rụt cổ lại, có chút chột dạ nhéo đầu ngón tay.

Khả Khả thấy thế, trợn tròn mắt, vội vàng đứng ở bên cạnh nàng ấy, kéo tay nàng ấy nói: “Ngươi không cần phải sợ, thành thật nói cho đại tỷ ta biết, có phải cha ngươi lại bắt nạt ngươi hay không? Có phải ông ấy muốn cưới mẹ kế, để cho mẹ kế đánh ngươi đúng không?” Mayy dịch.

Cố Vân Đông: “……” Ha? Cái tư duy gì vậy?

Quận vương phi vẫn còn sống rất tốt, Dịch Tử Lam cưới mẹ kế kiểu gì?

Không ngờ ánh mắt tiểu quận chúa lại sáng lên, lập tức gật đầu, sau đó đột nhiên vỗ mạnh vào đùi một cái: “Không sai, phụ vương ta không cần ta nữa, ta chỉ có thể đến cậy nhờ Vân Đông tỷ tỷ. Vân Đông tỷ tỷ, tỷ không thể không cần muội, bằng không muội cũng chỉ có thể lưu lạc ở đầu đường xó chợ, muội quá đáng thương mà.”

“Hả??”

Tiểu quận chúa gật mạnh đầu: “Phụ vương muội mới nạp một tiểu thiếp, ông ấy đối xử vô cùng tốt với tiểu thiếp kia, còn vì nàng ta mà mắng muội. Tiểu thiếp kia vênh váo tự đắc, nói muốn bán muội đi, khiến muội quá sợ hãi. Nhưng ở phủ Tuyên Hòa muội lại không quen biết người khác, chỉ quen biết một mình Vân Đông tỷ tỷ, muội chỉ có thể tìm tỷ tỷ mà thôi, muội quá thảm đi mà.”

“Quá thảm.” Khả Khả ở bên cạnh lau nước mắt, than ngắn thở dài, vô cùng phối hợp tăng thêm ngữ khí.

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn trời, hai tiểu cô nương năm sáu tuổi, diễn kịch với một đám người lớn sắp thành tinh, có phải hơi quá tự tin hay không?

Cố Vân Đông đương nhiên biết Dịch Tử Lam tìm một tiểu thiếp mới, hắn là Quận vương gia, lại không có giác ngộ như phu quân nhà cô, đối với hắn mà nói thì thấy người mình thích và nạp người vào phủ là chuyện rất bình thường.

Nhưng người tiểu thiếp này, theo Cố Vân Đông biết thì chuyện này cũng không phải là thật, chỉ để lừa Bình Nam Hầu mà thôi.

Hơn nữa, thực tế mà nói thì tiểu thiếp này vô cùng lấy lòng tiểu quận chúa, hoàn toàn là loại ăn nói nhỏ nhẹ, dường như sợ lớn tiếng một chút sẽ làm cô bé sợ hãi, nào dám bất kính với tiểu quận chúa chứ?

Cố Vân Đông kéo tiểu quận chúa lại: “Nói thật cho ta biết, bằng không, ta sẽ cho người đưa muội trở về.”

“Không muốn.”

“Nói thật?”

Tiểu quận chúa ủy khuất nhìn cô một cái, sau đó lau lau khóe mắt, một chút nước mắt cũng không có, sau đó thở dài như người lớn: “Vân Đông tỷ tỷ quả nhiên lợi hại, lại nhìn thấu lời nói dối của muội.”

Những người lớn khác đứng bên cạnh cố nhịn xuống xúc động muốn bật cười, ngươi thật sự cho rằng lời nói dối của mình rất cao minh??

Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, lúc này mới bắt đầu nghe lý do của tiểu quận chúa.

Thật ra cũng rất đơn giản, cô bé mới vừa quen biết với người bạn tốt Khả Khả này nên không muốn tách ra, hơn nữa cũng muốn đi theo Cố Vân Đông ra ngoài.

Cô bé ở phủ Tuyên Hòa cũng không có bạn bè, phụ vương lại có rất nhiều chuyện phải làm.

Tuy rằng tiểu thiếp kia đối xử với cô bé rất tốt, nhưng từ nhỏ tiểu quận chúa đã sống ở trong vương phủ, bản thân cũng bài xích với tiểu thiếp, lại đối mặt với tiểu thiếp nịnh nọt, cả người luôn đề phòng.

Nghe nói Khả Khả và Vân Đông tỷ tỷ đều phải rời đi, trong thời gian ngắn cũng chưa thể về, tiểu quận chúa không hề nghĩ ngợi đã muốn đi theo.

Nhưng cô bé biết, Vân Đông tỷ tỷ nhất định sẽ không đồng ý đưa mình theo.

Cô bé muốn đi chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Chiều hôm qua, khi Khả Khả thu dọn hành lý, cô bé đã ở bên cạnh sau đó biết Khả Khả muốn mang theo cái rương nhỏ đáng yêu kia.

Vì thế cô bé chợt lóe lên ý tưởng này, cảm thấy mình có thể trốn trong cái rương kia.

Hơn nữa cô bé còn biết, cái rương phải được thông khí, nếu không sẽ bị ngạt chết.

Tiểu quận chúa muốn tìm người khoan, nhưng chuyện này cô bé không thể làm một mình, nên cô bé đã đi tìm người của mình, nha hoàn Chung Nhiên.

Cô bé hùng hổ uy hiếp Chung Nhiên, Chung Nhiên đáp ứng, nàng ấy thừa dịp lúc Khả Khả và tiểu quận chúa chơi đùa không chú ý đã trộm khoan hai lỗ vào rương kia.

Sau đó sáng nay, Chung Nhiên lại đưa tiểu quận chúa đến tiễn bọn họ.

Thuận tiện hỗ trợ chuyển rương, nàng tự tay đặt rương này lên xe ngựa, hơn nữa tìm một vị trí tốt, không cho những thứ khác đè lên.

Sau đó xe ngựa xuất phát, trước khi Cố Vân Đông lên xe không nhìn thấy tiểu quận chúa còn hơi sửng sốt, nên hỏi qua Chung Nhiên. Nhà Mayy dịch.

Kết quả Chung Nhiên nói tiểu cô nương vì quá thương tâm nên chạy vào trong phòng khóc.

Cố Vân Đông thật sự không nghĩ tới Chung Nhiên sẽ lừa mình, nàng đâu biết rằng nha hoàn Chung Nhiên lại dám rời khỏi tiểu quận chúa, yên tâm để cô bé ở trong rương.

Nhưng kết quả lại là như thế, Chung Nhiên này……

Người ở đây nghe xong, mọi người đều nhìn nhau.

Bạch Ung nói: “Vậy mau chóng đưa tiểu quận chúa trở về đi, nếu không lát nữa Quận vương gia phát hiện không thấy cô bé đâu, không phải sẽ gấp chết sao? Lỡ như……”

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của tiểu quận chúa

Bạch Ung lập tức có chút không nói nên lời, nhưng quả thật ông vẫn cảm thấy nên đưa cô bé trở về. Năm đó đánh mất A Dục, trong lòng Bạch Ung không biết đã bị dày vò bao nhiêu lần, ông ấy hiểu quá rõ loại cảm giác này.

Cố Vân Đông thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Thôi, không cần đưa về, cứ để cô bé đi theo đi.”

“Vì sao?” Bạch Ung giật mình.

Bình Luận (0)
Comment