Chương 912: Vân Thư dạy dỗ
Chỉ cần hai nhà Cố Bạch cộng thêm hạ nhân cũng phải bốn chiếc xe ngựa, Kiều Kim Thủy hôn mê cũng cần một chiếc.
Còn một chiếc xe ngựa phải chứa các rương đồ lễ vật, những thứ đó là Cố Đại Giang mua thêm vào để tặng cho vợ chồng Dương Chí Phúc.
Dù sao cũng là lần đầu con rể tới nhà, khi cưới con gái của họ ngay cả sính lễ cũng không có, bây giờ bổ sung cũng tốt. Cũng làm cho hai vợ chồng già yên tâm, Cố Đại Giang thật sự yêu thương và coi trọng Dương Liễu.
Cứ như vậy, đội ngũ hùng mạnh này không phải giống như một đoàn lữ hành sao?
Dù sao đây cũng là một trải nghiệm hiếm có, lần đầu tiên người hai nhà ra ngoài cùng nhau, tuy nói là lên đường nhưng lại như là dạo chơi ngoại thành.
Dương Liễu cũng là lần đầu tiên có trải nghiệm mới lạ như vậy, bà vừa hái rau, vừa trò chuyện với Thiệu Âm: “Ta còn nhớ rõ lần trước lúc đi xa, bệnh của ta vẫn chưa hết, cũng là đi theo Vân Đông ra ngoài. Lúc ấy cái gì cũng không hiểu, nấu nướng cơm nước đều do Vân Đông một tay lo liệu, ngẫm lại cũng thấy ta làm mẹ thật sự một chút tác dụng cũng không có.”
“Không nên nói như vậy, đó là Vân Đông hiếu thuận, ngươi là người có phúc, sau này ngày lành vẫn còn ở phía sau. Hơn nữa, trù nghệ của Vân Đông thật sự rất tốt, còn có Khả Khả, con bé còn nhỏ như vậy đã thích xuống bếp, làm cái gì cũng ra dáng ra hình, không chừng tương lai là một đầu bếp.”
“Tiểu nha đầu này nói, chờ sau khi nàng trưởng thành sẽ tự mình mở một tửu lâu. Vân Đông đưa ra chủ ý cho nó, nói có thể mở cái gì đó, cái gì mà tiệm ăn tại gia, ta cũng không hiểu đó là cái gì. Dù sao Khả Khả nghe xong vô cùng hăng hái, mục tiêu cũng rất rõ ràng.”
Thiệu Âm cũng chưa từng nghe qua cái gì gọi là tiệm ăn tại gia, lập tức cảm thấy hứng thú: “Tiệm ăn tại gia là gì?”
“Cái này phải để Vân Đông giải thích cho ngươi nghe.”
Nói xong, Dương Liễu quay đầu tìm cô, lại không thấy Vân Đông đâu, chỉ nhìn thấy Khả Khả cách đó không xa.
Dương Liễu vội vẫy vẫy tay: “Khả Khả, lại đây mẹ hỏi con chuyện này.”
Tiểu cô nương đang kích động chạy theo một trong mấy chiếc xe ngựa, sau đó thở hổn hển trèo lên xe ngựa. Nghe thấy tiếng gọi của Dương Liễu, động tác dừng lại, thân thể nho nhỏ vặn vẹo nửa vòng, giống như bánh quai chèo nhỏ.
Con bé dừng một chút, sau đó nâng giọng lên cao nói: “Dạ, mẹ, con đang lấy chút đồ, mẹ chờ một chút con qua liền.”
“Lấy đồ gì để ta giúp muội lấy.” Bên tai truyền đến giọng nói của Cố Vân Thư, sau đó, Khả Khả cảm thấy cơ thể mình bay lên không trung, bị người bên cạnh xe ngựa ôm xuống.
Tuy rằng tuổi Cố Vân Thư cũng không lớn, nhưng ba năm trước, sau khi hắn ổn định ở thôn Vĩnh Phúc đã bắt đầu học võ. Cho nên đừng nhìn bề ngoài hắn thoạt nhìn giống như một tiểu bạch kiểm thư sinh văn nhã, nhưng sức lực lại không nhỏ, ôm Khả Khả cũng không cảm thấy mệt một chút nào.
Sau khi hắn bế cô bé xuống, lại bắt đầu cau mày dạy dỗ: “Mép xe ngựa cao như vậy, muội là một tiểu cô nương trèo lên trên làm gì? Lỡ như con ngựa phía trước đột nhiên kinh hãi chạy về phía trước thì phải làm sao, nếu như muội bị bay xuống, chưa kể bị gãy tay gãy chân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất định bị huỷ. Ở đây nhiều người như vậy, muốn lấy thứ gì muội kêu một tiếng là được, ta sẽ giúp muội lấy, có nghe không, lần sau không được như vậy nữa.”
Cố Vân Khả: “……”
Cô bé ủy khuất nhìn nhị ca nhà mình, cô bé cũng đã trèo lên rồi, vì sao còn đưa xuống chứ?
Cố Vân Thư thấy thế, dùng sức xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé: “Muội còn không phục sao? Nói đi, muốn lấy cái gì, ta đi lên lấy cho muội.”
Khả Khả cúi đầu, lẩm bẩm hai câu.
Cố Vân Thư không nghe rõ nên nhích lại gần: “Muội nói cái gì? Lớn tiếng một chút.” Hắn hoài nghi có phải cô nhóc này đang mắng mình không. Dịch bởi nhà Mayy.
Khả Khả hừ hai tiếng, nói: “Lấy giúp muội cái rương nhỏ, muội muốn lấy đồ làm bếp.”
Cố Vân Thư sửng sốt: “Muội còn có đồ làm bếp??”
Tiểu cô nương nâng cằm, hếch mũi hướng lên trời hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên, muội có nguyên bộ dụng cụ làm bếp, vô cùng lợi hại.”
Cố Vân Thư có chút hoài nghi, đồ dùng làm bếp có bao nhiêu thứ dụng cụ cắt gọt sắc bén như dao, bất kể là cha hay mẹ hoặc là những người khác trong nhà, nhất định sẽ không để con bé chạm vào, con bé lấy từ đâu ra chứ?
Cố Vân Thư hoài nghi đó là bộ dụng cụ làm bếp giả.
Hắn vỗ vai tiểu cô nương: “Được, ta lên lấy giúp muội, muội đợi ở đây một chút.”
Hắn nói xong, hai tay nắm lấy viền xe, nhẹ nhàng nhảy người lên trên.
Chiếc xe ngựa này Cố Đại Giang dùng để chứa hành lý và mấy rương quà tặng, cho nên bên trong có chút hỗn loạn.
Cố Vân Thư dựa theo lời Khả Khả nói, tìm được cái rương nhỏ vẽ phiên bản Q đáng yêu kia.
Nói là rương nhỏ, kỳ thật cũng có chút lớn, bên trong ngoại trừ chứa đồ dùng làm bếp của Khả Khả, còn có quần áo, đồ chơi và mấy món khác. Đây là rương của riêng con bé, bộ đồ dùng nhà bếp kia cũng đặt ở bên trong.
Cái rương này ở vị trí bên cạnh, rất dễ tìm, cũng không chất thứ gì trên rương.
Cố Vân Thư đi qua, đưa tay định mở cái rương ra.
Ai ngờ bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng va chạm rất nhỏ, tai hắn thính, cơ thể lập tức run lên một chút, liền thu tay về.
Cố Vân Thư hơi nheo mắt lại, trong rương, có cái gì?
Hắn không nhúc nhích nữa, có chút cẩn thận đánh giá nó.
Sau đó, lại phát hiện mặt bên của rương lại có hai cái lỗ.
Cố Vân Thư ngẩn người, làm sao lại có hai cái lỗ? Hơn nữa còn không nhỏ, quá kỳ lạ.
Hắn thật cẩn thận nằm sấp xuống, sau đó chậm rãi tiến đến cái lỗ kia, nhìn vào bên trong.
Ngay sau đó, ánh mắt hắn chạm phải một đôi mắt tròn xoe.
Cố Vân Thư: “……” Có, có chút bị dọa sợ.
Trong nháy mắt, tim hắn điên cuồng nhảy lên, sắc mặt trong khoảnh khắc liền thay đổi.
Nhưng mà!!!
Vân Thư cố gắng bình tĩnh lại, hắn không lên tiếng, cũng không gọi người, vẫn như cũ nhìn vào bên trong cái lỗ kia.
Một lát sau còn lẩm bẩm một câu: “Bên trong không có cái gì, chẳng lẽ hai cái lỗ này chỉ để đẹp thôi sao?”
Sau khi nói xong, rất bình tĩnh đứng lên, vỗ vỗ tay.
Sau đó, hắn chậm rãi đi tới trước rương.
Ngay sau đó, Cố Vân Thư không nói hai lời trèo lên trên cái rương kia, cả người đều nằm sấp ở phía trên, rồi hét lớn với bên ngoài: “Người đâu mau tới đây, mau tới đây, có trộm lên xe ngựa của chúng ta.”
Hắn vừa phát ra âm thanh, vừa vặn Khả Khả đang nôn nóng chờ hắn ở bên ngoài là người đầu tiên nghe được.
Cô bé vừa nghe nói có trộm, không nói hai lời vô cùng linh hoạt lại nhanh chóng bò lên trên xe ngựa, xốc màn xe lên hỏi: “Nhị ca, trộm ở đâu?”
“Ở trong cái rương này.” Cố Vân Thư chỉ chỉ rương nhỏ dưới thân mình, nói: “Ta đè lên, yên tâm, hắn không ra được.”
Khả Khả cúi đầu nhìn, cái rương này không phải là của mình sao?
Cô bé lập tức nổi giận: “Thật quá đáng, hắn lại muốn trộm đồ của muội, hắn nhất định là coi trọng đồ dùng nhà bếp bảo bối của muội, huynh tuyệt đối không được thả người này chạy mất.”
Khả Khả vừa nói, vừa nhìn Cố Vân Thư. Mayy dịch.
Sau đó có chút ghét bỏ nhíu mày: “Nhị ca huynh quá gầy yếu, lỡ như trộm ở bên trong có sức lực quá lớn, huynh đè không được thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu, tuy ta gầy nhưng rất rắn chắc. Người bên trong muốn ra cũng không dễ dàng như vậy.” Cố Vân Thư bảo đảm.