Chương 911: Gặp ông bà ngoại
Cho nên, mới chỉ có một ngày, Bạch Ung đã không xuất hiện nữa.
Bạch Hàng cũng thế, đại hội thảo luận y thuật lần này đã gần kết thúc, ông giao lại toàn bộ công việc còn lại cho một vị sư huynh khác, cũng sắp xếp lại một chút, chuẩn bị đi đảo Lâm Tầm.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lần này không có ý định đi, trong vài ngày tới bọn họ sẽ mang theo đám người Đồng An đi đến kinh thành, cho nên chuyện của Cổ Kính Nguyên được giao cho Bạch Hàng và Thiệu Âm để bọn họ xử lý.
Vốn dĩ, chuyện này cũng là do ân oán đời trước gây ra, Thiệu Âm cảm thấy nếu chuyện này bắt đầu từ bà, vậy cũng nên từ bà mà kết thúc.
Việc này, hai người Thiệu Thanh Viễn cũng không cần phải nhọc lòng, bọn họ chỉ cần an tâm làm chuyện của mình là được.
Tuy nhiên, bọn họ không ngờ tới, một đêm trước khi mấy người Bạch Hàng chuẩn bị xuất phát thì Cố Đại Giang và Dương Liễu tới đây.
Dương Liễu đã suy xét kỹ càng mới hạ quyết tâm: “Ta muốn về nhà xem một chút.”
Biết được cha mẹ bà không từ bỏ bà ấy, thậm chí sau khi biết tin bà qua đời còn cực kỳ bi thương, trong lòng Dương Liễu cũng không dễ chịu gì.
Nhiều năm như vậy, làm sao bà có thể không nghĩ tới người thân của mình chứ? Chỉ là lúc trước vẫn luôn đè nén.
Bây giờ đã biết được chân tướng sự việc, cảm xúc bị kìm nén bao nhiêu năm qua cứ thế trào ra, mấy ngày nay bà vẫn luôn trằn trọc không yên giấc.
Loại mong muốn được gặp lại người nhà càng thêm mạnh mẽ, hoàn toàn không khống chế được.
Bà muốn nói cho cha mẹ biết bà không có chuyện gì, hiện giờ chẳng những gả cho người khác, có một người chồng luôn yêu thương bà, cho dù bà có trở nên ngốc nghếch cũng chưa bao giờ từ bỏ, còn có ba đứa con ngoan ngoãn, thông minh và giàu tình cảm.
Bà hiện tại sống rất tốt, bà cũng muốn gặp cha mẹ mình…… Được không?
Kỳ thật Cố Vân Đông cũng không ngạc nhiên khi Dương Liễu quyết định như vậy, nhưng mà, nếu cha mẹ nàng đã tính đi thăm ông ngoại và bà ngoại, vậy đương nhiên cô cũng không thể vắng mặt.
Bởi vậy Cố Vân Đông gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng nhau đi, dẫn theo Vân Thư và Vân Khả, đoàn tụ với ông bà ngoại, làm cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc.”
Hốc mắt Dương Liễu phiếm hồng: "Được.”
“Hơn nữa, con đã gặp bọn họ rồi, bọn họ nhìn thấy con nhất định sẽ rất bất ngờ.”
Chuyện cứ như vậy mà định ra, tuy rằng Dương gia ở huyện thành thuộc biên giới phủ Linh Châu, nhưng thật ra lại gần phủ thành Tuyên Hòa hơn.
Nhưng một đường đồng hành với Bạch gia này cũng coi như làm bạn với nhau.
Thời gian cũng không lâu, Cố Vân Đông dời ngày đi kinh thành muộn hơn một chút.
Chờ bọn họ đi Dương gia xong, sau đó mới xuất phát.
Nếu đã quyết định, Cố Đại Giang dẫn theo Dương Liễu về căn nhà nhị tiến trước, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị hành lý, cho nên cuối cùng mọi người quyết định ngày mốt mới khởi hành.
Hôm sau, Cố Đại Giang lập tức đến học viện Thiên Hải, xin nghỉ cho mình và Vân Thư.
Dương Liễu cũng tạm thời phó thác cửa hàng hoa cho Cố đại cô chăm sóc, trong cửa hàng có mẹ con Phạm thị quen thuộc với hoa, cũng không cần lo lắng.
Bởi vì nhiều năm không gặp, Dương Liễu thực sự có chút khẩn trương, cũng may có Cố Đại Giang bên cạnh.
Ông ấy luôn trầm ổn, lần đầu tiên đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu, tuy rằng ông không có kinh nghiệm. Nhưng hiện tại không phải ông cũng là một nhạc phụ sao? Đứng vào góc độ của Thiệu Thanh Viễn, vẫn rất dễ dàng biết được nên chuẩn bị thứ gì.
Cho nên trên cơ bản việc đặt mua đều giao cho Cố Đại Giang.
Mà cùng lúc đó, Liễu Duy và Nhiếp Song trở về, cũng nóng lòng gia nhập cùng Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển vào hành trình tới phủ Vạn Khánh.
Phủ Vạn Khánh và phủ Linh Châu không cùng hướng, Cố Vân Đông nói lời từ biệt với bọn họ, sau đó cũng lên xe ngựa, cùng xuất phát với Bạch gia và Cố gia.
Đoàn người chậm rãi xuất phát.
Ngay khi đoàn người Cố Vân Đông ra khỏi cửa thành không bao lâu, Dịch Tử Lam đột nhiên tức giận đuổi theo bọn họ.
Nhưng đâu còn bóng dáng của bọn họ, hắn đuổi theo năm sáu cây số cũng không thấy một sợi lông nào.
Dịch Tử Lam chỉ có thể ghìm ngựa ngừng lại, phẫn hận vung roi ngựa: “Hai người kia chạy trốn thật nhanh, để lại cho chúng ta một cục diện rối rắm ở Bình Nam Hầu phủ như vậy, còn nói làm một chủ nhà tốt? Một chút tính tự giác cũng không có.”
Mạc Húc Lâm tụt lại phía sau hắn một bước, nghe vậy cười nó: “Thôi, ngài cũng không phải không biết tính tình của bọn họ, lần này trước khi rời đi cố ý không nói, còn không phải là không muốn phiền toái dính vào người sao? Cũng may chúng ta đã lấy được chứng cứ phạm tội của Bình Nam Hầu phủ, chuyện phía sau cũng không phức tạp.”
“Hừ, hai cái người ngu xuẩn này, ngay cả nhận công lao cũng không biết.”
Mạc Húc Lâm không nói nên lời, không chia công lao với ngài, ngài còn không vui sao?
Hắn lắc đầu, quay ngựa lại: “Dù sao cũng đuổi không kịp, về đi, có thể động thủ với phủ Bình Nam Hầu rồi.”
Mạc Húc Lâm rời đi, Dịch Tử Lam vẫn còn dừng ở đó, một thủ hạ giục ngựa tiến lên, thấp giọng hỏi: “Vương gia, tiểu quận chúa bên kia……”
Dịch Tử Lam xua xua tay: “Ngươi đuổi theo đi, âm thầm bảo hộ là được.”
“Vâng ạ.”
Thủ hạ kia cưỡi ngựa chạy xa, Dịch Tử Lam mới xoay người, vẻ mặt nghiêm túc trở về phủ thành Tuyên Hòa.
Mạc Húc Lâm nói rất đúng, nên động thủ với phủ Bình Nam Hầu rồi.
Có lẽ lúc này, A Nguyệt không ở đây ngược lại là chuyện tốt.
Mà lúc này đoàn người Cố Vân Đông vừa vặn đến bờ sông khá rộng, xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một lát, tính ăn cơm trưa xong rồi mới xuất phát.
Bọn họ tương đối nhiều người, lại có già lẫn trẻ, cho nên cũng không vội lên đường, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát.
Thiệu Thanh Viễn mang theo mấy người Thiệu Văn vào rừng nhặt củi, thuận tiện nhìn xem có con mồi nào có thể làm thêm đồ ăn không.
Còn Cố Vân Đông mang theo Đồng Thủy Đào lấy gạo rau củ và các nguyên liệu nấu ăn khác trên xe xuống, rửa sạch nồi.
Thiệu Âm và Dương Liễu bắt đầu cắt rau và nấu ăn.
Tuy rằng ra ngoài mọi thứ đều phải giản lược, nhưng nếu có điều kiện vẫn nên cố gắng ăn ngon một chút.
Cố Đại Giang và Bạch Hàng túc tắc thu dọn đồ đạc.
Lần này đi, bọn họ có tổng cộng sáu chiếc xe ngựa.
Bọn họ người nhiều, chưa tính Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông, Cố gia có bốn người, Bạch gia cũng có ba người, ngoài ra còn thêm Thiệu Văn Thủy Đào và hạ nhân, còn có La Kỳ cũng đi theo.
Nàng nghe người Bạch gia muốn tìm Cổ Kính Nguyên của Cổ gia tính sổ, cho nên nhịn không được cầu xin Cố Vân Đông dẫn nàng theo.
Tuy rằng Cổ gia và nàng có quan hệ huyết thống, là nhà ngoại của nàng.
Nhưng đối với La Kỳ mà nói, người Cổ gia là kẻ thù của nàng, nàng muốn tận mắt chứng kiến người Cổ gia không có kết cục tốt đẹp, để an ủi cho cha mẹ trên thiên đường, để mối thù hận vẫn luôn đè nặng trong đáy lòng kia tiêu tán.
Cố Vân Đông cảm thấy La Kỳ đi theo cũng tốt, tuy rằng bây giờ cô mang đứa nhỏ này về phủ Tuyên Hòa cũng đã có bạn chơi cùng, bắt đầu theo đuổi việc đọc sách biết chữ. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn ra hận ý đè nén trong lòng cô bé, đây là tâm bệnh của nàng ấy, nếu không loại bỏ nó sẽ không tốt với tình thần và thể xác của đứa nhỏ.
Cho nên nàng để La Kỳ đi theo.
Ngoại trừ cô bé, còn có Kiều Kim Thủy đến nay vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Bạch Ung đề nghị mang người theo, thứ nhất bọn họ không biết chính xác khi nào sẽ trở về phủ Tuyên Hòa, tình hình Kiều Kim Thủy có chút đặc biệt, không tiện để người ở lại một mình.
Thứ hai, Bạch gia có không ít dược liệu trân quý, chờ trở về đảo, mới có thể làm cho Kiều Kim Thủy tỉnh lại.
Chờ hắn thanh tỉnh, bọn họ cũng dễ hỏi ra người đứng sau màn.