Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 910 - Chương 910. Đồng An Và Thẩm Tư Điềm Thành Thân

Chương 910. Đồng An và Thẩm Tư Điềm thành thân Chương 910. Đồng An và Thẩm Tư Điềm thành thân

Chương 910: Đồng An và Thẩm Tư Điềm thành thân

Cố Vân Đông có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, không ngờ Tăng Gia lại có suy nghĩ chín chắn như vậy.

Tăng Gia bị cô nhìn thì có chút ngượng ngùng, gãi gãi tóc, cười nói: “Tẩu tử đừng cười đệ, đệ biết mình nghĩ hơi xa. Chỉ là đệ cảm thấy mình là huynh trưởng trong nhà, cho nên đệ cần phải có trách nhiệm với cha mẹ và đệ muội. Nhân lúc đệ chưa cần phải gánh vác tránh nhiệm này, đệ muốn…… Xông xáo ra ngoài một phen.”

Thiếu niên mười hai tuổi, chín chắn lại hiểu chuyện, nhưng vẫn có sự ngây thơ và khao khát của một đứa trẻ.

Cố Vân Đông không khỏi có chút cảm khái. Cô mỉm cười gật đầu: “Dẫn ngươi đến Kinh Thành đương nhiên không thành vấn đề. Về phần tiền công ta cũng sẽ căn cứ vào những chuyện ngươi làm,

nên trả bao nhiêu ta sẽ trả bấy nhiêu.”

Tăng Gia nghe vậy vội vàng xua tay định từ chối.

“Chuyện tiền công cứ quyết định như vậy đi.” Cố Vân Đông giơ tay lên cản lại, không cho hắn cơ hội từ chối, hỏi: “Ngươi đã nói với cha mẹ chuyện này chưa?”

“Đệ nói rồi.” Tăng Gia vội vàng gật đầu.

“Ồ?” Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: “Thím và những người khác cũng đồng ý à?”

“Dạ, cha mẹ nói đệ đã trưởng thành, có suy nghĩ này cũng tốt, nếu đi theo tẩu tử, bọn họ cũng yên tâm, có điều phải được tẩu đồng ý mới được. Bọn họ nói đây là chuyện của đệ, đệ phải tự mình đến nói chuyện với tẩu. Nếu tẩu không đồng ý, thì không được phép quầy rầy.”

Những đứa trẻ vào độ tuổi của hắn ở nông thôn đều sẽ ra đồng làm việc, hắn cũng được xem là một người lao động cường tráng.

Hắn còn tính là may mắn, đọc sách thêm hai năm, hắn cũng sẽ có nhiều lối thoát hơn.

Hắn có một người biểu ca, không được đọc sách, từ nhỏ đã phải theo cha mẹ ra đồng. Sau mười một tuổi thì theo sư phụ học nghề, rồi rời khỏi huyện thành đến địa phương khác từ sớm. Bây giờ hắn đã mười bốn tuổi, cũng đã trở về nhà hai lần, nhưng đến nay vẫn chưa có tiền công.

Cho nên, phu thê Tăng Gia không cảm thấy có gì không đúng khi nhi tử muốn ra ngoài làm việc cả.

Cố Vân Đông nghe vậy thì mỉm cười: “Được, nếu thím đã không có ý kiến gì, lát nữa ta sẽ nói với Đồng An một tiếng, thêm tên của ngươi vào, đến lúc đó cùng nhau xuất phát. Trước khi lên đường, ngươi hãy nói lời tạm biệt với cha mẹ và bằng hữu, thu thập đồ đạc cho tốt.”

“Được ạ.” Tăng Gia vui mừng suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, không thể nào che giấu được nụ cười rạng rỡ trên mặt.

Sau khi chào Cố Vân Đông, hắn vui mừng nhảy nhót ra ngoài cổng.

Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ của hắn, không khỏi lắc đầu.

Lại có thêm một ứng cử viên được chọn đến Kinh Thành. Đối Cố Vân Đông mà nói, đây là thêm một sự trợ giúp.

Hơn nữa cô thực sự muốn đưa người dân thôn Vĩnh Phúc ra ngoài ngắm nhìn, mọi người cùng nhau làm giàu, xây dựng thôn làng ngày càng tốt.

Buổi tối lúc Thiệu Thanh Viễn trở về, Cố Vân Đông nói với hắn chuyện này.

Quan hệ giữa Thiệu Thanh Viễn và Tăng gia khá tốt, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ bọn họ, cho nên hắn đương nhiên là không có ý kiến gì.

Việc chữa bệnh từ thiện của hắn vẫn phải tiếp tục. Bên này ngày thành thân của Đồng An và Thẩm Tư Điềm đã tới.

Đồng An không quen biết nhiều người lắm, phần lớn đều là người trong thôn Vĩnh Phúc hoặc là người ở xưởng Cố gia.

Nhưng không phải ai trong xưởng cũng được mời, bọn họ tính toán đâu ra đấy, khách khứa cộng lại cũng chỉ khoảng mười bàn.

Cố Vân Đông lấy thân phận bằng hữu của Thẩm Tư Điềm để tham dự, thêm trang cho nàng, tận mắt nhìn thấy nàng được Đồng An cõng ra khỏi cổng.

Hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, Đồng An cũng vô cùng coi trọng hôn lễ này, hắn dùng toàn bộ số tiền mà mình tiết kiệm được, tiêu xài cực kỳ cẩn thận.

Đồng lão đầu và Thôi thị cực kỳ cao hứng, hôn sự của Đồng An vẫn luôn là tâm bệnh của bọn họ.

Năm đó khi con dâu thứ chạy theo thiếu gia nhà chủ cũ, Đồng An đã bị tổn thương mạnh mẽ nặng nề khiến hắn sinh ra hoài nghi đối với bản thân mình, không gượng dậy nổi.

Cũng may sau này tới Cố gia, biết chữ rồi trở thành quản sự, công việc bận bịu, được chủ nhân coi trọng, trở thành quản sự được nhiều người hâm mộ, sự tự ti của Đồng An của mới dần biến mất.

Đã ba năm trôi qua, đôi phu thê già nhiều lần đề cập tới việc cưới vợ sinh con nhưng đều bị hắn cự tuyệt.

Không phải bọn họ không nhận ra tâm ý của Thẩm Tư Điềm đối với hắn, Đồng An rõ ràng thích người ta, nhưng hắn lại không chịu đâm thủng tầng giấy kia.

Bọn họ cứ đinh ninh hắn sẽ phải sống cô độc nốt quãng đời còn lại, không ngờ lại thay đổi 180 độ như vậy.

Bây giờ Đồng An chẳng những cưới thê tử, lại còn xóa bỏ nô tịch, đối với bọn họ mà nói, thật đúng là sự may mắn lớn.

Đôi phu thê già mơ mộng được ôm tiểu tôn tử, vừa nhìn Đồng An tươi cười mời rượu khách khứa, vừa lặng lẽ lau lau nước mắt.

Hôn lễ của Đồng An và Thẩm Tư Điềm kết thúc, kế tiếp chính là ngày thành thân của Liễu Duy và Nhiếp Song.

Trái ngược với Đồng An, bên phía Liễu Duy cực kỳ náo nhiệt.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đến Liễu gia từ sáng sớm, mấy người Bạch Ung cũng đi cùng.

Dù sao đây cũng là bằng hữu tốt của A Dục, bọn họ đương nhiên cũng muốn đến xem náo nhiệt.

Lâu lắm rồi Cố Vân Đông mới thấy Đào Phong Đào Yển và Bành Trọng Phi ở Liễu gia.

Đào gia có hai huynh đệ Đào Phong, không có Đào lão gia vừa thiên vị lại vừa hay gây chuyện, cuộc sống của bọn họ ngày càng sung túc.

Cuối năm ngoái Đào Yển còn cưới thê tử. Đây cũng là lần đầu tiên Cố Vân Đông nhìn thấy nàng ấy. Tuy nàng không phải tiểu thư nhà giàu giống như Đào Yển, nhưng cũng rất lịch sự văn nhã. Lúc nàng nói chuyện với Đào Yển, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Bành Trọng Phi thì xui xẻo hơn nhiều, có lẽ bởi vì quá khứ làm nhiều chuyện xấu nên trong nhà chẳng hề yên ổn.

Thê tử Diêu thị của hắn là người hay ghen tuông, lúc trước nàng ta còn tới tìm Cố Vân Đông gây rắc rối. Sau này nàng ta bị Bành Trọng Phi đưa đến thôn trang ‘dưỡng bệnh’, nghe nói cho đến nay vẫn chưa khỏi bệnh.

Trong hậu viện của hắn vốn có một vị Hạ di nương được sủng ái, có lẽ là vì không có đối thủ cạnh tranh, nên tính tình của Hạ di nương ngày càng kiêu căng. Bành Trọng Phi nhanh chóng nạp thêm một người thị thiếp hợp lòng người hơn, bởi vậy hậu viện lại bắt đầu gà bay chó sủa.

Bành Trọng Phi có hơi sợ Cố Vân Đông, đặc biệt là sau khi biết cô đã trở thành Vĩnh Gia quận chúa, lúc thấy cô hắn chỉ hận không thể đi đường vòng.

Thật sự không thể tránh đi được, hắn đành phải nhìn cô cười nịnh nọt.

Cố Vân Đông: “……” Toàn thân dựng tóc gáy, cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cũng may cô không phải tiếp khách nam. Lúc Thiệu Thanh Viễn đi đón dâu cùng Liễu Duy, cô ở lại nói chuyện cùng Liễu Yên và Đoàn Uyển.

Lần này phu thê Đậu Phụ Khang cũng tới, Đoàn Uyển và Nhiếp Song là bằng hữu tốt, cho nên giao tình giữa Đậu Phụ Khang và Liễu Duy cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.

Vả lại quan hệ của Đậu Phụ Khang vả Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng nông, cho nên Liễu Duy dứt khoát nhờ cả hai người đi đón dâu với mình.

Đội ngũ này oai phong uy vũ, vô cùng có khí thế.

Tiệc cưới của Liễu gia phải ba ngày sau mới kết thúc.

Dù sao nhà bọn họ gia nghiệp lớn, có năng lực, nếu không thì ai mà gánh nổi?

Ba ngày sau, Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liền lập tức khởi hành trở về phủ thành.

Chữa bệnh từ thiện đã kết thúc, mấy đại phu rải rác ở một vài huyện thành khác cũng đã trở lại.

Sau khi trở về, bọn họ còn muốn gặp nhau, tổng kết những kinh nghiệm mà bọn họ thu thập được lần này.

Vốn dĩ lần này bọn họ dự định sẽ thảo luận hai ba ngày, nhưng Bạch Ung gấp gáp muốn quay lại phủ Linh Châu, ông muốn đến đảo Lâm Tầm tìm Cổ Kính Nguyên tính sổ.

Bình Luận (0)
Comment