Chương 909: Muội không thành thân!
Thấy dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của Đồng Thủy Đào, Cố Vân Đông chẳng biết nói cái gì cho phải.
Cô dẫn người trở về Thiệu gia, ngồi xuống nhấp hai ngụm trà, mới lên tiếng nói: “Thủy Đào, muội và Tiết Vinh có nghĩ đến chuyện sau khi thành thân rồi sẽ thế nào không?”
Đồng Thủy Đào nhận lấy cái ly trong tay, cẩn thận cất đi.
Nghe thấy câu hỏi của cô không khỏi ngẩn ra: “Sau khi thành thân? Sinh hài tử sao? Cái này, cái này…… Bây giờ nói chuyện này có phải quá sớm không ạ?” Nàng nói xong thì bắt đầu ngượng ngùng.
Cố Vân Đông lập tức bị sặc nước trà: “Khụ khụ, khụ khụ khụ, ai, ai hỏi muội chuyện này?”
“Tiểu thư không sao chứ?” Đồng Thủy Đào vữa vỗ lưng cô vừa hỏi: “Vậy tiểu thư có ý gì?”
Một hồi lâu sau Cố Vân Đông rốt cục cũng bình thường lại, cô tức giận trừng mắt nhìn: “Ý của ta là muội là nha hoàn của ta, Tiết Vinh là tùy tùng của cha ta, tương lai muội gả cho hắn, đương nhiên phải quay lại căn nhà nhị tiến làm nương tử quản sự. Muội có việc gì muốn làm không? Hiện tại muội là người của ta, nếu có việc gì muốn làm, muội có thể nói trước với ta, ta sẽ an bài giúp muội.”
Tương lai sau khi hai người thành thân, chung quy cũng không thể nào một người ở Thiệu phủ, một người ở Cố gia được đúng không? Thế thì gọi gì là phu thê chứ?
Nhưng Đồng Thủy Đào nghe xong, lại ngẩn người.
Nàng trừng lớn con mắt, kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông: “Muội, chẳng lẽ sau khi muội thành thân thì không thể đi theo tiểu thư nữa sao?”
Không đợi Cố Vân Đông trả lời, nàng lập tức lắc đầu: “Không được không được, muội không thể rời khỏi tiểu thư, muội không muốn cách xa tiểu thư.”
Nàng nắm lấy tay áo Cố Vân Đông, cực kỳ đáng thương nhìn cô, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Tiểu thư, không có người không được đâu, muội muốn ở cùng người. Nếu thành thân với Tiết Vinh thì phải rời đi, vậy, muội không cần thành thân, muội không thành thân nữa.”
Cố Vân Đông dở khóc dở cười: “Muội nói hươu nói vượn cái gì đó?”
“Muội không nói bậy, dù sao muội cũng không muốn rời xa tiểu thư. Muội không cần Tiết Vinh nữa, muội không thành thân.”
Cố Vân Đông thấy nàng sắp khóc, có chút yếu ớt kéo tay áo lại.
Người này đúng thật là hấp tấp mà, lúc trước không phải nàng uy hiếp Tiết Vinh muốn ở bên nhau sao? Được rồi, Tiết Vinh đồng ý thì nàng lại bởi vì nguyên nhân như vậy mà đổi ý.
Vậy chẳng phải sẽ biến cô thành ác nhân chia rẽ nhân duyên sao?
Cố Vân Đông liếc xéo Đồng Thủy Đào một cái, nói: “Được rồi được rồi, muội cũng đừng làm như trời sắp sập như thế. Không phải vẫn chưa thành thân à? Muội và Tiết Vinh về bàn bạc một chút xem sau này phải làm thế nào. Muội không thể một mình quyết định không thành thân nữa được? Đây cũng chẳng phải chuyện đại sự gì.”
“Với muội đây chính là chuyện cực kỳ trọng đại.” Không thể đi theo tiểu thư, vậy nàng thành thân làm cái gì chứ?
Nói xong, nước mắt lập tức tí tách rơi xuống.
Cố Vân Đông: “……”
Sao bây giờ nhìn nàng lại có cảm giác phiền lòng như vậy chứ?
“Được rồi, tạm thời không nhắc đến việc này nữa. Tóm lại muội trở về suy nghĩ cho kỹ rồi thương lượng cùng với Tiết Vinh, quyết định xong thì nói tiếp.”
“…… Dạ.” Đồng Thủy Đào còn định nói luôn quyết định của mình, nhưng bị Cố Vân Đông trừng mắt, nàng đánh phải mím môi thút tha thút thít đáp lại một tiếng.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật một cái, tống cổ nàng đi: “Đi rửa cái mặt đi, lớn thế rồi còn khóc.”
Vấn đề là nàng khóc đến chẳng còn tí hình tượng nào.
Đồng Thủy Đào lại gật đầu, xoay người đi ra ngoài sảnh.
Cố Vân Đông lắc đầu thầm thở dài một hơi.
Ai ngờ vừa mở cửa thì ngoài sân truyền đến tiếng đập cửa.
Cố Vân Đông sửng sốt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tằng Gia đang chần chờ bước đến.
“Tẩu, tẩu tử.” Kể từ sau khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thành thân, ba đứa nhỏ Tăng gia đều gọi cô là tẩu tử.
Cố Vân Đông mỉm cười: “Sao ngươi lại tới đây? Tìm ta có việc gì à? Vào trong này đi.”
Tằng Gia vội vàng bước nhanh vào sảnh ngoài, lẳng lặng đứng ở trước mặt Cố Vân Đông.
Hiện giờ nó đã mười hai tuổi, ở cái niên đại này kỳ thật cũng không tính nhỏ, là một thiếu niên bắt đầu nuôi gia đình được rồi.
Hơn nữa có thể là mấy năm nay cũng được ăn uống đầy đủ, lại không phải làm việc quá nặng nhọc, Tăng Gia đột nhiên cao phổng lên, đứng cạnh Cố Vân Đông cũng chẳng thấp hơn là mấy.
Lúc này cô ngồi, còn Tăng Gia thì đứng, Cố Vân Đông phải nẩng cổ lên nhìn thằng bé, thật sự mệt phát sợ.
Cô vội vàng bảo nó ngồi xuống, đẩy đĩa hạt quả sang: “Tới ăn chút gì đi.”
Tăng Gia đại khái là có chút khẩn trương, nên nó vô thức cầm lấy một hạt, nhưng không ăn chỉ dùng sức nắm trong tay.
Một lát sau nó mới mở miệng: “Tẩu tử, ta đến đây là muốn nhờ tẩu một chuyện.”
“Ngươi nói gì đó, cái gì mà nhờ hay không nhờ?”
Tăng Gia mím môi, hít sâu một hơi, nói: “Ta có thể theo tẩu đến Kinh thành làm việc không?”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Ngươi muốn đi kinh thành?”
“Dạ.” Tằng Gia sợ cô không đồng ý, lập tức ngồi thẳng dậy, bắt đầu tự đề cử mình: “Tuy rằng đệ mới mười hai tuổi, nhưng đệ từng đọc sách, học tính toán và biết chữ. Lúc trước ở trường tư thục còn được tiên sinh khen ngợi. Đệ rất nhanh nhẹn, học rất nhanh, khả năng thích ứng cũng rất tốt. Đến Kinh Thành đệ nhất định có thể giúp tẩu tử rất nhiều việc. Hơn nữa, hơn nữa đệ không cần tiền công.”
Nhưng người như hắn, về cơ bản vẫn đang trong giai đoạn theo sư phụ học nghề, hầu như không có tiền công, thậm chí vào ngày lễ tết bọn họ còn phải tặng lễ cho sư phụ.
Trong suy nghĩ của Tăng Gia, tính toán của hắn bây giờ chính là như vậy. Hắn chưa từng làm việc trong xưởng, chuyện gì cũng không biết, cần phải có người chỉ giáo, vậy nên không có tiền công là bình thường.
Cố Vân Đông nghe xong không khỏi trầm tư. Tăng Gia đúng thật là không tồi, tuy thằng bé nhập học muộn, nhưng hiện giờ tính toán đâu ra đấy, lại học ở trường tư thục hơn hai năm rồi.
Trong trường tư thục dạy người đọc sách biết chữ, Tăng Gia không đi thi khoa cử, đương nhiên chẳng cần phải học mấy thứ như tứ thư ngũ kinh.
Cho nên mấy kiến thức cần thiết trong cuộc sống như tính toán viết chữ này nọ hắn nắm khá vững. Hơn nữa hắn đọc sách rất khắc khổ, có chỗ nào không hiểu hắn gom lại, đợi Cố Đại Giang trở về, hắn sẽ cầm sang hỏi ông.
Thằng bé nói đó là ưu điểm cũng chẳng sai.
Nói thực ra, trong số những người cô đưa đến Kinh Thành lần này, mặc dù có người biết chữ, nhưng chung quy tuổi tác đã lớn, học hành sẽ khó khăn, cũng không phải quá thành thạo.
Cố Vân Đông cũng cần một người như Tăng Gia.
Cô nhìn về phía người thiếu niên ngồi ở phía đối diện, Tăng Gia vừa khẩn trương lại vừa mong đợi nhìn cô: “Tẩu tử, đệ thật sự có thể làm được mà. Tẩu thuê đệ tuyệt đối không lỗ.”
“Tại sao ngươi lại muốn đến Kinh Thành?”
“Đệ muốn ra ngoài xem thử, làm ra chút thành tựu. Hiện giờ cha mẹ đệ còn trẻ, đệ rời khỏi bọn họ cũng sẽ không phải lo lắng quá mức. Hơn nữa đệ vẫn chưa thành thân, không có thê nhi, không có nỗi lo chuyện ở nhà, đệ có thể an tâm buông tay buông chân cố gắng thử sức. Tương lai, cha mẹ đã già, có thê tử nhi nữ, đệ phải ở bên cạnh chăm sóc bọn họ, nếu đi đệ sẽ nhớ gia đình.”