Chương 908: Lý lão nhân và Cổ Kính Nguyên?
Ba người vội vàng trở về Thiệu gia, lúc đi ngang qua đường ngoài thôn Vĩnh Phúc còn đụng phải Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đang khám bệnh miễn phí.
Nhưng ba người cũng chẳng thèm để ý đến hai cha con bọn họ, cứ thế đi thẳng.
Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn: “……” Bọn họ đã đạt đến trình độ tàng hình rồi sao?
Bạch Ung vừa về đến nhà, liền gấp không chờ nổi hỏi Thiệu Âm: “Con dâu, miếng ngọc bội này là của ai?”
Thiệu Âm mím môi, trong ánh mắt mang theo một tia căm hận: “Là của Cổ Kính Nguyên, con từng nhìn thấy trên người hắn.”
Cổ Kính Nguyên? Đấy chẳng phải là tên cặn bã ái mộ Thiệu Âm, nhưng cầu hôn không thành thì trói lại bắt bà rời khỏi Kinh Thành, khiến bà không có cách nào trở về Hoài Âm Hầu phủ sao?
Thiệu Âm hít sâu một hơi: “Lúc trước khi con đi cùng Cố Kính Nguyên, con từng nhìn thấy miếng ngọc bội này trên người hắn. Khi ấy hắn còn dõng dạc nói, đợi sau khi con gả cho hắn, hắn sẽ tặng miếng ngọc bội này cho con. Phì, cứ làm như con thèm lắm.”
Ngọc bội này tuy không rẻ, nhưng đối với người đã từng thấy không ít đồ tốt như Thiệu Âm, nó thực sự chẳng có mấy sức hấp dẫn.
Cố Vân Đông cầm lấy miếng ngọc bội kia, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nói: “Trên người Lý lão nhân có miếng ngọc bội của Cổ Kính Nguyên, nói như vậy, hắn và Cổ Kính Nguyên có quen biết. Vậy… Thiệu đại ca bị Lý lão nhân bắt cóc, chẳng lẽ là do Cổ Kính Nguyên phân phó?”
Bạch Ung cười lạnh: “Chắc chắn là vậy rồi, người nhà họ Cổ ở đâu cũng ghê tởm như vậy. Còn tưởng rằng lưu đày bọn hắn đến đảo Lâm Tầm thì không còn việc gì nữa, ai biết bọn hắn còn có thể vùng vẫy lâu như vậy.”
Tức chết ông, nếu như ông không xử lí người Cổ gia, ông sẽ không mang họ Bạch nữa.
Hại bọn họ và đứa cháu trai ngoan ngoãn thất lạc hơn hai mươi năm, khiến cháu trai ông phải chịu nhiều khổ cực như vậy, người Cổ gia nhất định sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này.
“Cho nên, Lý lão nhân hành ha A dục chúng ta, cũng là được Cố Kính Nguyên giao nhó ư?”
Bạch Ung thở phì phì: “Bây giờ ta sẽ đi giết chết bọn hắn. Ta sẽ hạ độc, làm cho bọn hắn sống không bằng chết, cho ruột bọn hắn thối rữa đến chết.” Ông nói xong thì lập tức xông ra ngoài.
Ban đầu Cố Vân Đông cũng rất tức giận, thấy thế thì tức khắc sụp đổ, dở khóc dở cười vội vàng ngăn ông lại: “Ông nội, người đừng vội. Cố gia là không thể tha, nhưng tạm thời không cần gấp. Trước đợi tướng công trở về rồi chúng ta cùng thương lượng.” Nhà Mayy dịch.
Bạch Ung chỉ là nhất thời tức giận, đương nhiên ông không thể nào cứ thế chạy đến đảo Lâm Tầm.
Hắn hừ lạnh hai tiếng, rồi lại ngồi xuống.
“Được, ta không vội. Ta sẽ từ từ suy nghĩ, nghĩ ra một trăm phương pháp tra tấn bọn hắn đến chết. Dám đối xử với A Dục như vậy, tức chết ta.”
Không chỉ mình ông ấy tức giận, Cố Vân Đông và Thiệu Âm làm sao lại không tức giận chứ.
“Có điều cháu rất tò mò, sao Lý lão nhân lại quen biết với Cổ Kính Nguyên, lại còn nghe lời hắn như vậy? Ông ta nuôi nấng hành hạ tướng công nhiều năm, chẳng lẽ chỉ để nhận một miếng ngọc bội của hắn thôi sao? Năm đó Lý lão nhân làm ăn với bọn buôn người, đừng nói chỉ một miếng ngọc bội, cho dù nhiều tài sản hơn nữa ông ta cũng làm ra được mới phải?”
Dù sao cũng không thể nào là vì tiền được. Lúc ấy Lương Tử từng nói, Lý lão nhân bởi vì muốn hắn bắt Thiệu Thanh Viễn ra ngoài mà ngay cả tiền tích góp nhiều năm cũng đưa cho Lương Tử.
Số tiền dành dụm đó đều bị tiêu hết sạch, chỉ còn lại duy nhất miếng ngọc bội này.
Có gì đó rất kỳ lạ.
Bạch Ung và Thiệu Âm nghe vậy, tức khắc yên tĩnh lại, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Xác thật, đúng là điều này không dễ giải thích.
Chẳng lẽ, Lý lão nhân và Cổ Kính Nguyên có quan hệ gì đó?
Nhưng một người là thiếu gia Cổ gia, một người là tên buôn người, hai người này sao lại có liên hệ…… Thâm hậu sâu xa như vậy?
Ba người đều không nghĩ ra nguyên nhân, xem ra việc này phải hỏi Cổ Kình Nguyên mới biết được.
Cố Vân Đông cất miếng ngọc bội đi, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Đến buổi tối, Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đã trở lại, bọn họ lại tiếp tục nói chuyện.
Hai người trầm mặc hồi lâu, sau khi thương lượng, bọn họ quyết định đợi đến khi chữa bệnh từ thiện kết thúc, thu xếp xong chuyện bên này, bọn họ sẽ đến đảo Lâm Tầm tìm người Cổ gia tính sổ.
Có điều……
“A Dục và Vân Đông đừng đi nữa. Các con còn phải đến Kinh Thành, nếu vòng qua đảo Lâm Tầm thì quá xa.” Bạch Hàng không muốn bọn họ phải chạy tới chạy lui, vợ chồng son cũng có không ít chuyện phải làm.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông sau khi cân nhắc một đêm thì đồng ý. Chỉ là mặc dù đã suy tính như vậy nhưng sau đó vẫn xảy ra biến cố.
Việc khám chữa bệnh vẫn được tiếp tục, Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn không khỏi tăng nhanh tốc độ, một số căn bệnh không quá nghiêm trọng, bọn họ sẽ giao cho Thiệu Toàn.
Thiệu Toàn hiện giờ ngày càng thành thạo. Từ sau khi hắn học được cách phòng ngừa, mấy căn bệnh nhẹ và ít đau đớn cũng không còn là vấn đề.
Chưa nói tới, thỉnh thoảng mấy thôn dân ở thôn Vĩnh Phúc nếu bị đau đầu nhức óc gì cũng sẽ tới tìm hắn, cho nên kinh nghiệm thực tiễn của hắn rất phong phú.
Người ở nơi lân cận tới rất nhiều, chẳng qua bọn họ cũng chỉ chữa bệnh từ thiện trong thôn một ngày đầu tiên mà thôi.
Tới ngày hôm sau thì bọn họ đến thẳng huyện thành, ở cổng huyện nha được bố trí bộ khoái để duy trì trật tự.
Cố Vân Đông không đi theo, cô đi tìm Đồng An và Thẩm Tư Điềm.
Về hôn sự của hai người, nhất định phải làm xong trước khi Đồng An đi Kinh Thành. Lần trước khi cô trở về, Đồng An nói bọn họ đã chuẩn có bị.
Hiện giờ, chắc là đã chuẩn bị xong rồi nhỉ?
Lúc Cố Vân Đông đi hỏi hai người, tuy Đồng An có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói ra kế hoạch.
“Chúng ta đang định nói với chủ nhân, ta và Tư Điềm đã quyết định ngày 20 tháng 5 sẽ thành thân. Cha mẹ đã xem ngày, nói ngày ấy không tồi, đến hôm đó sẽ đãi mấy bàn tiệc rượu đơn giản. Đợi sau khi thành thân, ta và Tư Điềm sẽ cùng nhau đến kinh thành, thuê một cái viện nhỏ, nàng chăm sóc việc trong nhà, ta gánh vác việc nuôi gia đình.”
Tư Điềm muốn tiếp tục thêu thùa, nhưng Đồng An biết, làm việc này lâu dài sẽ rất hại mắt.
Trước đó nàng không có cách nào khác. Nàng sống một mình, cũng chỉ có duy nhất một tay nghề này. Tuy hắn đau lòng nhưng lại không tiện quản quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở một hai câu. Mayy dịch.
Hiện giờ đã có hắn rồi, Cố Vân Đông lại hào phóng nên tiền công của bọn họ không thấp, một mình hắn cũng đủ nuôi sống gia đình.
Nếu thật sự nàng không bỏ được, thì có thể thu nhận hai người đồ đệ, ngày thường dạy dỗ bọn họ cũng tốt. Tay nghề thêu thùa của Thẩm Tư Điềm quả thật không tồi, mấy món đồ mà nàng thêu cho dù bán ở phủ thành, cũng rất đắt khách.
Cố Vân Đông nghe kế hoạch của bọn họ, không nhịn được cười. Ngày 20 tháng 5, không phải là ba ngày nữa sao?
Trong khoảng thời gian này, đây đúng là ngày lành. Ngày thành thân của Liễu Duy và Nhiếp Song, cũng là ngày 23 tháng 5.
“Các ngươi cứ bàn bạc tốt là được, nếu cần hỗ trợ cái gì thì cứ nói. Tư Điềm là bằng hữu của ta, Đồng An lại làm việc cho ta, ta cũng muốn đóng góp một phần.”
Đồng An gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Tư Điềm còn có vài phần ngượng ngùng: “Vân Đông, cảm ơn ngươi.”
Cố Vân Đông hỏi xong thì dẫn Đồng Thủy Đào trở về Thiệu gia, không quấy rầy bọn họ nữa.
Mới vừa đi vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn Đồng Thủy Đào hỏi: “Còn muội thì sao?”
“Muội làm sao ạ?” Đồng Thủy Đào vẻ mặt mờ mịt.
“Hôn sự của muội và Tiết Vinh, hai người đã bàn bạc chưa? Khi nào các ngươi tổ chức? Tuổi tác hai người cũng không sai biệt lắm đúng không?”
Đồng Thủy Đào lại xua xua tay: “Muội không vội, dù sao hắn cũng không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của muội.”
Cố Vân Đông: “……”