Chương 907: Thiệu Âm từng nhìn thấy
“Chia cái gì mà chia? Đây là lão gia tử để lại cho tam phòng chúng ta. Đồ ăn cướp, trả lại ngọc bội cho ta.”
Hà Tú cười lạnh: “Lời ngươi nói không tính, ba phòng chúng ta ngồi xuống, mặt đối mặt nói chuyện cho rõ ràng. Đi, đi tìm cha chồng với chúng ta.”
“Ta không đi, ngươi buông ta ra.” Tiếng cãi vã bên trong tạm thời ngừng lại, tiếp sau đó là tiếng giằng co.
Ba người Cố Vân Đông chưa kịp rời đi, thì cổng viện đột nhiên bị mở ra.
Năm đôi mắt đồng thời ngẩn ra, người hai bên đều kinh ngạc nhìn đối phương.
Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, ánh mắt chậm rãi dịch xuống dưới, dừng lại ở khối ngọc bội trên tay Hà Tú.
Cô cũng được xem là người có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái đã biết miếng ngọc bội này xác thật là có giá trị không nhỏ, không phải đồ vật mà người làm nông có thể sẵn sàng bỏ tiền ra mua.
Nhưng Thiệu Âm nói đây không phải là đồ trên người Thiệu Thanh Viễn, vậy thì Lý gia lão đầu lấy thứ này từ chỗ nào?
Dù sao đi chăng nữa, cô cũng không tin đây là đồ gia truyền.
Cố Vân Đông đang suy nghĩ, thì Thiệu Âm lại đột nhiên tiến lên một bước, đoạt lấy miếng ngọc bội trong Hà Tú.
“Ngươi làm cái gì?” Hà Tú theo bản năng muốn cướp lại, nhưng vừa mới cử động đã thấy Cố Vân Đông ở bên cạnh, nàng ta tức khắc im lặng, ngượng ngùng thu tay lại.
Người phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh nàng ta chắc là tức phụ của con trai tam phòng Lý gia. Trước đây Cố Vân Đông chưa từng gặp nàng ta, nghe nói gần đây mới cưới qua cửa.
Nhưng người tức phụ này lại biết Cố Vân Đông, biết cô là Vĩnh Gia quận chúa. Thân phận của cô bây giờ cực kỳ cao, đừng nói nàng ta, cho dù là phu nhân huyện lệnh bây giờ nhìn thấy cô cũng phải cung cung kính kính. Mayy dịch.
Cho nên nàng ta không dám động thủ, chỉ đành khẩn trương gắt gao nhìn chằm chằm tay Thiệu Âm, như thể sợ miếng ngọc bội kia sẽ biến mất không tung tích.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Âm, thấy vẻ mặt bà ngưng trọng, ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm miếng ngọc bội.
Cô ghé sát vào người bà nhỏ nhẹ hỏi: “Mẹ, ngọc bội này……”
Thiệu Âm hít sâu một hơi, ngón tay từ từ siết chặt, cắn răng nói: “Ta từng nhìn thấy.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Thật ư?”
Thiệu Âm gật đầu, Hà Tú ở bên không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng nhìn vẻ mặt của Thiệu m thì đoán được miếng ngọc bội này nhất định có quan hệ với bà.
Tròng mắt nàng ta đảo một cái, lập tức lên tiếng: “Quận chúa, miếng ngọc bội này của ngươi ư? Ta biết ngay, nhất định là năm đó lão gia tử lấy được trên người Thiệu công tử. Tôn Linh còn nói là đồ gia truyền, nhưng ta không tin.”
Tôn Linh há miệng thở dốc, liếc nhìn Cố Vân Đông, rốt cuộc không nói gì cả, nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng.
Đương nhiên nàng ta biết miếng ngọc bội này không phải là đồ gia truyền, mà là đồ cha chồng nàng ta trộm được từ chỗ lão gia tử.
Nhưng, hiện tại miếng ngọc bội này đã rơi vào trong tay bọn họ thì chính là của bọn họ, bắt nàng ta cứ thế giao ra, nàng ta không cam lòng.
Cố Vân Đông nhìn về phía Tôn Linh, hỏi: Miếng ngọc bội này, là đồ gia truyền lão gia tử để lại cho các ngươi ư?”
Tôn Linh cúi đầu, ấp úng, nhất thời không biết nói thể nào cho phải.
Hà Tú dương dương đắc ý đụng nàng ta một cái: “Quận chúa hỏi ngươi đó. Ta nói cho ngươi biết, Vĩnh Gia quận chúa cũng không phải là người có thể tùy tiện lừa gạt, nếu ngươi làm nói láo, cẩn thận cả nhà các ngươi sẽ bị nhốt lại chém đầu.”
Khóe miệng Cố Vân Đông thoáng co quắp, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, ngươi hù dọa người ta cũng nên nói mấy lời đáng tin một chút.
Nhưng Tôn Linh lại tin là thật, nàng ta không biết có bị chém đầu thật hay không, chỉ biết mình không thể đắc tội với quận chúa, bởi vậy lập tức ‘thịch’ một tiếng liền quỳ xuống.
Cố Vân Đông bị nàng ta dọa sợ lùi lại một bước.
Tôn Linh dập đầu một cái, vội nói: “Tiểu phụ không dám lừa gạt quận chúa. Miếng ngọc bội này, miếng ngọc bội này xác thực không phải là đồ gia truyền của Lý gia.”
Bọn họ đứng ngoài cổng nói chuyện, mà mấy người bọn họ lại dễ gây chú ý, nên rất nhanh người trong thôn đã vây đến, tò mò đánh giá.
Có người ở xa không nghe rõ bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết Lý gia và Vĩnh Gia quận chúa gặp mặt.
Hơn nữa thấy Tôn Linh run bần bật quỳ trên mặt đất, nhất định là đã đắc tội với quận chúa.
Có người nhanh chóng đi gọi người nhà Lý gia, còn một bộ phận thì ở lại xem náo nhiệt, nhưng bọn họ cũng không dám đến gần quá.
Tôn Linh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, lập tức kể lại đầu đuôi ngọn ngành: “Miếng ngọc bội này, là cha chồng ta lấy trên người lão gia tử. Sau khi lão gia tử qua đời, lúc cha chồng ta và đại bá hạ táng cho lão gia tử, tình cờ nhìn thấy miếng ngọc bội này trên người ông ấy bèn lặng lẽ cất đi. Về phần miếng ngọc bội này từ đâu tới thì tiểu phụ nhân không biết.”
Thật ra sau khi Lý lão tam cầm miếng ngọc bội này, hắn vẫn luôn cất giữ cẩn thận, chỉ có hắn và tức phụ biết.
Có điều hai ngày trước hắn uống chút rượu, nhất thời trong lúc uống rượu đắc ý, đúng lúc lại bị Tôn Linh nửa đêm đi nhà xí nghe được.
Lá gan Tôn Linh khá lớn, hơn nữa tay chân nàng ta vốn không sạch sẽ lắm, lại muốn thử xem miếng ngọc bội quý giá kia đến tột cùng trông như thế nào.
Vì thế thừa dịp hôm nay không có ai trong nhà, mẹ chồng cũng đi vắng, nàng ta lẳng lặng chạy sang phòng cha mẹ chồng tìm kiếm.
Không ngờ, nàng ta thật sự tìm được, ngay lúc nàng ta định cất nó đi thì Hà Tú tới.
Hà Tú này cũng lén lút, đến nhà người ta đã không gõ cửa thì thôi đi, bước chân còn nhẹ nhàng. Nhà Mayy dịch.
Đến khi Tôn Linh phát hiện ra thì Hà Tú đã nhìn thấy miếng ngọc bội trong tay nàng ta, lúc này mới vỡ lở ra.
Tôn Linh bây giờ cực kỳ hận Hà Tú, chẳng những mất miếng ngọc bội, mà chỉ sợ toàn bộ thanh danh của tam phòng sẽ bị hủy hoại. Không biết đến lúc cha mẹ chồng trở về nàng ta phải ăn nói với bọn họ như thế nào bây giờ.
Cố Vân Đông nghe xong, bắt đầu đăm chiêu.
Cô liếc nhìn Thiệu Âm một cái, nơi khóe mắt đúng lúc bắt gặp phu thê tam phòng Lý gia chẳng biết đã trở về từ lúc nào.
Cố Vân Đông xoay người, tam phòng Lý gia thấy cô nhìn qua thì không thể giả vờ không biết chuyện được nữa, đành phải lúng túng bước ra: “Quận, quận chúa.”
Lúc cúi đầu, bọn họ hằn học trừng mắt lườm Tôn Linh một cái, nàng ta không chịu được cả người kịch liệt run rẩy.
Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, mặt không đỏ tim không đập, vô cùng nghiêm túc nói: “Miếng ngọc bội này đúng là của tướng công ta. Chắc là lúc trước Lý lão gia tử đã tự mình giữ lại. Hiện giờ, coi như vật hoàn nguyên chủ, không biết các người thấy có được hay không?”
“Có thể, có thể.” Tam phòng Lý gia không ngừng gật đầu.
Bọn họ nào dám nói không được, ban đầu bọn họ đã không chiếm lý rồi, Tôn Linh lại nói thẳng ra trước mặt mọi người là miếng ngọc này có lai lịch không rõ, nên bọn họ chẳng thể nào phủ nhận.
Cố Vân Đông gật đầu: “Một khi đã như vậy, chúng ta sẽ lấy miếng ngọc bội này về.”
“Được được được, quận chúa cứ lấy về đi. Vật này vốn thuộc về Thiệu công tử, nên trả lại cho hắn.”
Thành thực mà nói, nhị phòng tam phòng Lý gia nhìn nhận tình thế rõ ràng hơn đại phòng.
Cố Vân Đông thấy dáng vẻ muốn nhanh nhanh tiễn bọn họ đi của tam phòng Lý gia thì khóe miệng khẽ giật giật. Không muốn ở lâu thêm nữa, cô dẫn Bạch Ung và Thiệu Âm trở về.
Bởi vì việc ngoài ý muốn này, Bach Ung cũng không còn hứng thú đi dạo trong thôn nữa.
Rời khỏi tam phòng Lý gia, bọn họ lập tức đi thẳng về Thiệu gia.