Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 906 - Chương 906. Đồ Của Thiệu Thanh Viễn

Chương 906. Đồ của Thiệu Thanh Viễn Chương 906. Đồ của Thiệu Thanh Viễn

Chương 906: Đồ của Thiệu Thanh Viễn

Nhóm người vừa nói chuyện vừa bị thôn dân vây vê Thiệu gia.

Bạch Ung ngẩng đầu, nhìn hai căn nhà ngói gạch xanh khang trang giống nhau như đúc thì quay lại nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, biểu cảm trên khuôn mặt ông có chút vi diệu.

A Dục nhà ông liệu sau này còn có phu cương không đây?

Thiệu Thanh Viễn không biết ông nội nhà mình đang tự bổ não một đống chuyện trong đầu, phòng ở đã thu dọn xong, hắn trực tiếp dẫn người đi vào.

Trần Lương đã cho giải tán thôn dân tới xem náo nhiệt ở bên ngoài: “Mấy người quận chúa đi đường cả một ngày, người mệt lử ngựa cũng hết hơi. Để quận chúa đi nghỉ ngơi trước, đến khi quận chúa trở lại thì trời cũng không còn sớm nữa, các ngươi trở về ăn cơm chiều hết đi.”

Tuy các thôn dân vẫn đang dáo dác ngó nghiêng, muốn tìm cách tiếp cận để nói chuyện với Cố Vân Đông. Đặc biệt là mấy thôn dân lân cận, bọn họ cũng muốn nói với cô vài lời.

Nhưng bọn họ cũng sợ chọc giận người ta, nên lúc nghe Trần Lương nói xong thì không cam lòng rời đi.

Bạch gia rộng lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại mỗi người Bạch gia và phu thê Cố Tiểu Khê.

Cố Vân Đông ôm Cố Vân Khiếu trắng trẻo mập mạp, lúc này mới nói tiền căn hậu quả với Cố Tiểu Khê.

Cố Tiểu Khê nghe thế thì cảm khái: “Thật không ngờ, ngươi vậy mà lại là quận chúa.” Nói xong, hắn đột nhiên thần thần bí bí áp sát vào người cô, gương mặt cười đến khờ khạo: “Vân Đông à, ta có thể viết thoại bản về ngươi không? Yên tâm, ta chỉ lấy ngươi làm hình mẫu thôi, phần lớn tình tiết sẽ được thay đổi. Nhìn thấy ngươi, đột nhiên ta cảm thấy linh cảm bạo phát.”

Lần trước Cố Vân Đông trở về, Cố Tiểu Khê đã đưa thoại bản mà hắn viết cho cô xem qua.

Khoan nói, đúng là đã có sự tiến bộ lớn.

Chẳng qua là đến nay hắn vẫn chưa mang đi sao chép ra, cũng không đưa đến thư phố bán, nên không biết hiệu quả thế nào.

Nhưng bây giờ đã có in chữ rời, chi phí thành phẩm cũng đắt hơn giấy mực một chút, so với việc đưa đến xưởng sao chép thì tiện hơn rất nhiều.

“Tiểu thúc, thúc viết đi, hôm khác cháu sẽ tặng thúc chút lễ vật, coi như trợ giúp thúc một tay.”

Cố Tiểu Khê sửng sốt, kích động hỏi: “Lễ vật gì?”

“Sau này thúc sẽ biết.”

Cố Tiểu Khê có chút tiếc nuối, nhưng cuối cùng không hỏi thêm nữa.

Sau khi ăn cơm chiều ở Thiệu gia xong, hắn dẫn Thường Nha Nha và nhi tử đã ngủ say trở về.

Bạch Ung nghỉ ngơi ở nhà một đêm. Ngày hôm sau thì gấp gáp không đợi nổi muốn đi dạo một vòng quanh thôn.

Về phần chữa bệnh từ thiện…… Không phải đã có Bạch Hàng rồi sao?

Bạch Hàng bị phụ thân mình nhẫn tâm đẩy ra ngoài làm việc, còn ông thì đi theo Vân Đông và Thiệu Âm đi dạo thôn lân cận.

Thiệu Thanh Viễn cũng bị Bạch Hàng lôi đi cùng.

Bạch Ung đã nghe kể qua chuyện Thiệu Thanh Viễn bị Lý gia hành hạ, cho nên nơi đầu tiên mà ông đi sau khi ra khỏi của Thiệu gia chính là đại phòng Lý gia.

Nhưng mà hiện giờ đại phòng Lý gia căn bản không có ai, gia đình bọn họ thấy Thiệu gia Cố gia cứ như chuột thấy mèo vậy.

Lần trước lúc Bạch Hàng và Thiệu Âm tới bọn họ cũng trốn đi.

Lúc này càng tệ hơn, sau khi nghe nói Cố Vân Đông được phong làm quận chúa, cả nhà bọn họ run sợ suốt một ngày. Ngay sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ lập tức thu dọn tay nải, đến nhà mẹ đẻ của Bao thị ở mấy ngày.

Bạch Ung nghe xong thì rất thất vọng. Đáng tiếc, lão nhân Lý gia không còn nữa, bằng không nhất định ông sẽ cho ông ta nếm trải cái gì gọi là sống không bằng chết.

Bạch Ung nghĩ tới vẫn còn có chút tức giận, đạp cổng lớn một cái, rồi nói với hai người Cố Vân Đông: “Đi thôi, trở về.”

Nhưng vừa mới đi được hai bước, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.

"Vật này nhất định là của Thiệu Thanh Viễn.”

Loáng thoáng nghe thấy ba chữ ''Thiệu Thanh Viễn”, ba người đồng thời dừng lại quay về phía phát ra âm thanh.

Thật ra tiếng cãi vã kia không lớn, nếu không phải đột ngột nâng cao ngữ điệu, bọn họ căn bản không thể nào nghe thấy được.

Bạch Ung nhíu mày một chút, không chắc chắn hỏi: “Người bọn họ nói là A Dục à?”

Cố Vân Đông tai thính, gật gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Bên kia…… Ta nhớ hình như bên đó là nhà của Tam phòng Lý gia phải không?” Thiệu Âm đã từng tới thôn Vĩnh Phúc một lần, cho nên có thể nói bà khá quen thuộc vị trí Lý gia.

“Đúng là tam phòng Lý gia.” Cố Vân Đông đáp: “Chúng ta qua đó xem thử đi.”

“Đi.”

Nhà của mấy phòng Lý gia đều ở sát nhau. Bởi vì Lý lão đại được thừa hưởng căn nhà cũ, cho nên nhà đại phòng lớn nhất, nhà của nhị phòng và tam phòng được xây ở bên cạnh.

Cố Vân Đông dẫn đầu đi về phía tam phòng. Lúc này tiếng cãi vã đã nhỏ xuống, nên cũng không nghe rõ lắm.

Đến khi tới cửa sân, bên tai mới vang lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“…… Ngươi nghĩ bọn ta là đồ ngu sao? Đồ vật tốt như thế này, một lão gia tử quê mùa ở nông thôn có thể mua nổi ư? Ngọc bội này vừa nhìn đã biết rất đáng giá, đoán chừng phải đến trăm lượng. Cho dù lão gia tử có bạc cũng chẳng thể nào mua nổi. Nhất định vật này là năm đó lấy được trên người Thiệu Thanh Viễn.”

Nếu Cố Vân Đông nhớ không nhầm thì chủ nhân giọng nói này là Hà Tú?

Nàng ta là con dâu nhị phòng, lúc trước nàng ta muốn gả cho Thung Tử nhưng không thành, cuối cùng gả cho Lý Chí Hổ.

Cố Vân Đông xoay đầu, nhìn về phía Thiệu Âm, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, ngày xưa lúc tướng công bị bắt cóc, trên người có miếng ngọc bội nào không ạ?”

Thiệu Âm nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có.”

Không có ngọc bội nhưng thật ra có một cái khóa bình an. Mấy đồ vật như ngọc thạch, va đập rất dễ vỡ vào người trẻ con, nên bà không dám cho hắn đeo.

“Nếu không phải của A Dục, vậy thì không liên quan đến chúng ta, đi thôi.” Bạch Ung không có hứng thú nghe người ta cãi nhau tranh giành tài sản, chẳng có gì thú bị.

Ông xoay người định rời đi, nhưng Cố Vân Đông lại kéo ông lại: “Ông nội, từ từ.”

“Làm sao vậy?”

Cố Vân Đông đương nhiên cũng không có hứng thú nghe hai phòng nhà bọn hắn cãi nhau, nhưng nếu bọn hắn đã nhắc tới lão đầu Lý gia thì cô cũng muốn nghe.

Trong viện nhanh chóng vang lên một giong nói xa lạ khác: “Nhị đường tẩu ngươi có ý tứ gì? Sao lão gia tử lại không thể có miếng ngọc bội này được chứ? Tướng công nhà ta nói, ngọc bội này là vật tổ truyền, không nhất thiết phải là do lão gia tử mua. Lúc trước tổ tiên Lý gia cũng là người có tiền, truyền lại một miếng ngọc bội như vậy không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Hà Tú nghe xong lập tức cười lạnh: “Tổ truyền? Cho dù là tổ truyền, lão gia tử sẽ đưa vào tay tam phòng các ngươi ư? Đại phòng nhị phòng đã chết rồi à?”

“Ha, sao lại không thể truyền cho tam phòng, mọi người đều nói tiểu nhi tử đại tôn tử là điểm chí mạng của lão gia tử. Lão công nhà ta là nhi tử nhỏ nhất, lão gia tử thương hắn không phải là chuyện rất bình thường à?”

“Ta nhổ vào.” Hà Tú nổi giận, nàng ta là người hiếu thắng, miếng ngọc bội tốt như thế, sao nàng ta có thể cam tâm tình nguyệt để cho tam phòng chiếm lấy một mình chứ? Hoặc là chia đều cho mọi người, hoặc là không ai có được hết: “Ta chỉ nghe nói đồ gia truyền sẽ để lại cho trưởng tử, chứ chưa từng nghe nói sẽ cho tiểu nhi tử, ngươi nói lời này mà không sợ người ta chê cười à.”

“Ngươi……”

“Được rồi, nếu ngươi đã nói đây là đồ gia truyền, vậy thì cả ba phòng đều có phần.”

Bình Luận (0)
Comment