Chương 905: Chiếc áo bông nhỏ
Thiệu Thanh Viễn lại được một trận cười nghiêng ngả, chỉ là vừa xuống xe nụ cười lập tức biến mất.
Cửa hàng hoa và cửa hàng mộc đều vô cùng náo nhiệt. Không ít người biết hai cửa hàng này có mối quan hệ với Cố Vân Đông, mà hôm qua cô vừa được phong làm quận chúa. Người đến ăn mừng đương nhiên là không ít.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã có người đến chào hỏi.
Cố Vân Đông cúi đầu chỉ có thể vẫy tay nói vài câu rồi nhanh chóng đi vào bên trong cửa hàng.
Dương Liễu đang tiếp đón khách nhân, sau khi bà tỉnh táo lại người trở nên có sức sống hơn.
Hơn nữa bà vốn là đại tiểu thư của Dương gia. Đi theo sau tổ phụ bà cũng học được không ít về chuyện làm ăn. Cho nên việc khai trương gì đó đối với bà lại rất dễ dàng ứng phó.
Cố Đại Phượng ở bên đó cũng vậy, tính tình cởi mở. Trước đó cũng bày bán hàng trên chợ, nói chuyện hay làm việc đều vô cùng thành thục. Tiếp đón người đến không một chút lúng túng.
Cố Vân Đông nhìn qua cảm thấy không có vấn đề gì, đi thẳng vào hậu viện làm chút gì đó để ăn.
Trong cửa hàng hoa có Dương Liễu Thiệu Âm còn có hai mẹ con Phạm Thị Tiểu Diên.
Bên cửa hàng mộc có Cố Đại Phượng, Biển Hán và tiểu Lục tay nghề vô cùng thành thục.
Hai bên đều vô cùng bận rộn, mãi cho đến buổi trưa lượng người mới thưa hơn một chút.
Dương Liễu nhìn phía Phạm Thị không có vấn đề gì lúc này mới đi tìm Cố Vân Đông.
"Trời nóng như vậy các con ở nhà nghỉ ngơi cũng được, cửa hàng đều đang bận. Cha con muốn đến đây mẹ cũng không cho, để ông ấy đến thư viện rồi." Dương Liễu cười dịu dàng tuy là nói như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra được bà đang rất vui.
Thiệu Thanh Viễn thấy bà tiến đến thì gọi một tiếng nhạc mẫu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài hỗ trợ. Để cho hai mẹ con có không gian nói chuyện.
Cố Vân Đông rót một chén trà đưa cho Dương Liễu: "Dù sao cũng là cửa hàng đầu tiên mẹ mở, đương nhiên phải đến xem một chút, đến trấn giữ cho mẹ."
Dương Liễu cười: "Con đúng là càng này càng biết nói chuyện."
"Nếu không thì sao lại nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của cha mẹ được?" Cố Vân Đông đi đến phía sau xoa bóp vai cho bà.
Đôi mắt Dương Liễu khép hờ lại, khoé miệng vui vẻ chưa từng hạ xuống. Dịch bởi nhà Mayy.
Đúng rồi chiếc áo bông nhỏ.
Dù bên ngoài là quận chúa nhưng trong nhà cô vẫn là cô con gái ngoan ngoãn hiếu thuận.
Cố Vân Đông giúp bà thả lỏng xong, sau khi nói chuyện được một lúc mới cầm lá thư ra.
"Mẹ, thật ra lúc trước sau khi Dương Văn Lễ trở về con đã nhờ người điều tra về vụ việc năm đó. Hiện tại người đó đã gửi thư về. Mẹ có muốn xem không?"
Dương Liễu ngẩn người, ánh mắt nhìn vào bức thư trên tay cô nhưng một lúc sau vẫn không cầm lấy.
Cố Vân Đông ngồi đối diện bà, đưa tay ra đặt lên vai bà: "Mẹ."
"Trên thư đã nói gì?"
"Năm đó Dương Văn Lễ đã nói dối."
Dương Liễu bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Thật, thật là vậy sao?" Trong ánh mắt bà hiện rõ sự mong đợi.
Chuyện năm đó giữ trong lòng cuối cùng cũng có kết quả. Cả nhà hận bà muốn bà chết đi đến giờ nhớ lại vẫn như những nhát dao đâm vào người bà, toàn thân đau nhức.
Bà không phải là không nghi ngờ về lời nói của Dương Văn Lễ nhưng bà thật sự sợ.
Dù sao, tuy nói cha mẹ đối xử tốt với bà, nhưng thật sự vẫn yêu thương con trai hơn.
Suy cho cùng thì từ nhỏ bà đi theo tổ phụ nhiều hơn. Cha mẹ thi thoảng cũng có chút phàn nàn.
Hơn nữa trước khi bà mất tích đúng là bà và cha đã cãi nhau một trận.
Lúc đó, đại ca là người thân thiết nhất với bà cũng muốn bà đi chết. Dương Liễu thật sự không dám nghĩ có phải là cha mẹ còn ghét bà nhiều hơn thế.
Bà sợ quay về sẽ còn tuyệt vọng hơn.
Cố Vân Đông thấy sắc mặt của Dương Liễu có chút yếu ớt, sống mũi cay cay, gật mạnh đầu: "Dạ, Dương Văn Lễ nói dối."
Dương Liễu lúc này mới cầm bức thư, hít một hơi thật sâu cúi đầu đọc kỹ.
Cố Vân Đông cứ như vậy đứng nhìn ánh mắt của Dương Liễu dần chuyển sang đỏ ửng. Nước mắt dần dần tích lại, từng giọt rơi xuống tờ giấy.
Cô nắm chặt tay Dương Liễu, cuối cùng dứt khoát nhẹ nhàng ôm lấy bà.
Một lúc sau Dương Liễu mới ngẩng đầu lên, lau nhẹ khóe mắt cười: "Mẹ không sao, mẹ chỉ cảm thấy rất vui, mẹ thật sự rất vui."
Cố Vân Đông cũng cười theo: "À mẹ, mẹ đã biết chuyện năm đó vậy mẹ có dự định gì không?"
Trên mặt bà hiện lên một chút mơ hồ, một lúc sau mới lắc đầu: "Mẹ còn chưa nghĩ ra, đợi mẹ một chút, để mẹ bàn với cha con xem sao."
"Được."
"Được rồi, con không cần ở đây nữa, đi ra ngoài tìm Thanh Viễn đi. Mẹ thật sự không sao."
Cố Vân Đông nhìn đôi mắt của Dương Liễu, cuối cùng không nói gì buông tay bà rồi đi ra."
Bên này cô vừa đi ra đóng cửa phòng lại, trong phòng lập tức truyền đến tiếng khóc của Dương Liễu.
Cô không nói gì đứng ở cửa ra vào một hồi lâu, đứng nhìn bầu trời xanh thẳm cười cười quay người đi tìm Thiệu Thanh Viễn.
Dương Liễu nói muốn cân nhắc thêm, cũng không biết là cần bao nhiêu thời gian.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông và mấy người Thiệu Thanh Viễn Bạch Ung đi về phía thôn Vĩnh Phúc.
Bạch Hàng cũng đi cùng, bởi vì lần này ông là đại phu đi khám bệnh từ thiện.
Nếu như chồng, con trai và con dâu đều rời phủ thành, Thiệu Âm tất nhiên cũng đi theo.
Đoàn người đem theo dược liệu và một số đồ dùng cần thiết, hùng dũng đi đến huyện Phượng Khai.
Bạch Hàng đi trước để chào hỏi với huyện nha và tri huyện đại nhân.
Người ta đến để khám bệnh từ thiện đương nhiên là tri phủ đại nhân vô cùng hoan nghênh. Đặc biệt người đến còn là Bạch thần y còn có quận chúa vừa mới được sắc phong.
Cho nên Cố Vân Đông ở bên này còn chưa trở về thôn Vĩnh Phúc. Tri huyện đại nhân đã đi trước một bước cho người báo tin trong thôn.
Đợi đến khi đoàn người đến thôn Vĩnh Phúc thì đã nhìn thấy hai hàng người đứng chào đón một cách thân thiện niềm nở, cả con đường lớn tràn ngập pháo.
Xe ngựa vừa đi đến Trần Lương ngay lập tức châm lửa, tiếng pháo nổ đùng đùng một hồi, âm thanh vang dội hết cả thôn Vĩnh Phúc.
"Thảo dân tham kiến Vĩnh Gia quận chúa." Ngay lập tức người hai bên đường đồng loạt quỳ xuống.
Cố Vân Đông: "..." Các ngươi học những điều này từ đâu vậy?
Cô vội vàng đi từ trên xe ngựa xuống kéo Cố Tiểu Khê và Thường Nha Nha đứng đầu hàng đứng dậy.
"Mọi người làm gì vậy? Mau chóng đứng lên, đừng hở một tí là quỳ như vậy. Cháu không chịu được."
Trần Lương nhanh chóng nói: " Ngươi bây giờ là quận chúa, quận chúa thì phải nhận lạy của mọi người."
Khoé miệng Cố Vân Đông giật giật: "Trần thúc, nếu như mỗi lần ta trở về mọi người đều làm như vậy, ta sẽ không dám trở về."
Trần Lương dừng lại, suy nghĩ một chút. Không thể nào doạ Cố Vân Đông sợ không dám trở về thôn Vĩnh Phúc được, vậy không phải là biến khéo thành vụng sao?
Ông mau chóng nói mọi người đứng dậy: "Quận chúa giản dị dễ gần, chúng ta không cần làm vậy, sau này trong lòng tỏ rõ sự kính trọng là được, ngoài mặt cũng không được thất lễ, biết chưa?"
"Biết rồi."
Cách làm của Trần Lương không khỏi làm Cố Vân Đông hài lòng, ngay cả Bạch Ung và Bạch Hàng cũng nói: "Trưởng thôn này rất tốt."
"Đúng vậy, trước đây A Dục ở trong thôn. Cũng nhờ thôn trưởng công bằng chính trực, mới có thể yên ổn sống tiếp."
Đáng tiếc lúc A Dục còn nhỏ thôn trưởng không phải là Trần Lương nếu không thì sao A Dục có thể bị Lý gia vứt bỏ hai lần chứ?