Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 904 - Chương 904. Thiếp Muốn Có Một Đứa Con.

Chương 904. Thiếp muốn có một đứa con. Chương 904. Thiếp muốn có một đứa con.

Chương 904: Thiếp muốn có một đứa con.

Cố Vân Đông nói xong Cố Đại Phượng có chút không tin: "Không cần báo tin cho tiểu thúc cháu sao? Nhưng đây là chuyện đại hỷ, đệ ấy đã biết…"

Cố Vân Đông xua xua tay: " Đại cô người hiểu lầm rồi, ý của cháu là chúng ta sẽ trở về thôn Vĩnh Phúc. Đến lúc đó đích thân nói với tiểu thúc là được. Hơn nữa cho dù chúng ta không quay về thì thánh chỉ được sắc phong cũng sẽ được đưa đến thị trấn, rồi đến trong thôn. Ước chừng tối hôm nay tiểu thúc sẽ biết."

Thôn Vĩnh Phúc huyện Phượng Khai cũng là quê quán của Cố Vân Đông. Bởi vì bây giờ Cố Vân Đông sinh sống ở phủ thành vì vậy thánh chỉ mới tuyên bố ở phủ thành, nếu không đã về quê cô đọc.

Cố Đại Phượng cũng không hiểu lắm, nghe Cố Vân Đông nói vậy yên tâm hơn nhẹ gật đầu.

Ngay lập tức có chút kỳ khó hiểu: "Vậy tại sao cháu lại quay về thôn Vĩnh Phúc? Không phải vừa trở về không lâu sao?"

"Không phải vì mấy người ông nội muốn đến từng huyện thành để chữa bệnh từ thiện sao? Nơi mà ông ấy đến chính là huyện Phượng Khai." Lúc trước Bạch Hàng và Thiệu Âm cũng đã đến thôn Vĩnh Phúc chỉ có ông nội là chưa từng đến. Hai ngày trước ông ấy còn la hét là phải quay về, chỉ là không có thời gian. Cho nên lần này chữa bệnh từ thiện ông ấy dứt khoát chọn huyện Phượng Khai.

Hơn nữa ngày cưới của Liễu Duy và Nhiếp Song cũng gần đến rồi, bọn họ bị Liễu Duy cưỡng chế yêu cầu làm người nhà của đàng trai đến dự hôn lễ.

Không còn cách nào chỉ có thể trở về huyện Phượng Khai. Đến lúc đó Thiệu Thanh Viễn còn phải lên tận phủ thành đón dâu.

Cố Đại Phượng cũng hiểu, ông nội và cha hắn không dễ dàng tìm được cháu trai mất tích hơn hai mươi năm, đương nhiên muốn hiểu rõ hơn về nơi mà hắn đã sinh sống.

Bà không hỏi thêm nữa mà kéo Cố Vân Đông đi vào nhà chính.

Bên trong nhà chính có rất nhiều người, đều là những người thân thiết với Cố Vân Đông, hơn một nửa là bậc trưởng bối.

Lúc này nhìn thấy cô, tất cả đều có vẻ trấn an.

Cố Vân Đông: "..."

Thiệu phủ vô cùng náo nhiệt nhất là người hai nhà Cố gia và Bạch gia ngồi lại cùng nhau nói chuyện. Lại khiến cho Cố Vân Đông đột nhiên cảm thấy cuộc sống mà cô mong muốn chính là như vậy.

Gia đình hoà thuận khoẻ mạnh đoàn tụ cùng nhau vậy là đủ rồi.

Thiệu Thanh Viễn không biết từ lúc nào đã đi đến bên người cô, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn hắn. Hai người dường như đọc được suy nghĩ từ đôi mắt của đối phương.

Đúng vậy họ đang ở trong khung cảnh như vậy, điều họ muốn cũng giống nhau.

"Thiệu đại ca, thiếp muốn có một đứa con."

Đôi mắt Thiệu Thanh Viễn híp lại khàn giọng nói: "Được"

Vì vậy buổi tối hôm đó Cố Vân Đông đã cảm nhận được từ 'được' đó của hắn là có ý gì.

Ngày hôm sau cô không thể nào rời khỏi giường được, tức giận đập mạnh vào người bên cạnh mình một cái.

Thiệu Thanh Viễn lại cười với vẻ mặt thỏa mãn bắt lấy tay cô hôn nhẹ một cái, khẽ cười nói: "Sao vậy? Ta làm không tốt chỗ nào sao?"

Cố Vân Đông hung dữ trợn mắt nhìn hắn: "Muốn có con cũng không cần như vậy, như vậy…" Cô không nói nên lời lại đánh hắn một cái: "Đều tại chàng, hôm nay cửa hàng của mẹ và Đại cô khai trương, bây giờ đã muộn rồi."

"Không sao, mẹ biết chúng ta đang muốn sinh con, vậy nên sẽ không trách tội."

Cố Vân Đông: "..." Mẹ nó.

Cô ngồi dậy quay về phía hắn hừ một cái, ngay lúc cô chuẩn bị đứng dậy bên ngoài có tiếng đập cửa.

Thiệu Thanh Viễn ngồi dậy, mặc áo khoác vào: "Có chuyện gì??"

Tiếng Thiệu Văn từ ngoài cửa truyền vào: "Công tử có người đưa thư tới đây."

Thư?

Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã mặc xong y phục đợi sau khi Cố Vân Đông cũng sửa sang xong hai người lập tức đi ra cửa.

Trong tay Thiệu Văn đang cầm phong thư, nhìn qua có vẻ khá dày.

Thiệu Thanh Viễn cầm lấy, mở thư ra nhìn phần ký tên trên thư vẻ mặt có chút sững sờ, quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.

Cô có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Thiệu Thanh Viễn còn chưa xem đã đưa ngay thư cho cô: "Là thư Chu Hán gửi đến, chắc là về chuyện của nhạc mẫu."

Tay Cố Vân Đông đang vuốt tóc thì chợt dừng lại cầm lấy thư.

Cô cầm lá thư đọc lướt qua, đúng thật là chuyện của Dương gia.

Trước đó khi Chu Hán rời đi. Cố Vân Đông đã nhờ hắn hỏi thăm chuyện năm đó, phản ứng của cha mẹ khi Dương Liễu gặp chuyện không may. Muốn biết chuyện có phải như những lời Dương Văn Lễ nói hay không. Vợ chồng Dương Chí Phúc cũng nghĩ rằng sau khi Dương Liễu bị tên đạo sĩ đó bắt đã tổn hại thanh danh nên không cần thiết phải sống. Mayy dịch.

Đã qua thời gian lâu như vậy cuối cùng cũng tìm hiểu được gần hết rồi.

Cố Vân Đông bắt đầu xem nội dung bức thư, đọc đến hai trang sau thì có chút kinh ngạc, sau khi đọc xong liền nặng nề thở phào một hơi. Khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười.

Thiệu Thanh Viễn thấy vậy cười nói: "Xem ra là tin tức tốt?"

"Ừ thiếp biết ngay, tất cả mọi chuyện đều do một tay Dương Văn Lễ dở trò, từ đầu đến cuối toàn nói bậy."

Trên thư nói rất rõ ràng chuyện Chu Hán thăm đò được. Năm đó khi Dương Liễu mất tích, quan phủ và một vị hiệp sĩ đã tìm ra vấn đề của đạo quán. Dương Chí Phúc bởi vì lo lắng cho con gái nên đã cùng quan phủ đi đến đạo quán.

Không ngờ rằng người trong đạo quán đó dốc hết sức liều mạng phản kháng. Dương Chí Phúc bị ngộ thương hôn mê bất tỉnh vài ngày.

Ông trực tiếp bị đưa về nhà, nhưng vẫn tìm kiếm tin tức của con gái.

Về sau Dương Liễu được cứu tại phủ Vĩnh Ninh, phủ nha đã gửi thư cho Dương gia. Dương Chí Phúc bị thương không có cách nào đến đón người nên đã giao việc này cho Dương Văn Lễ.

Ai ngờ được rằng sau một thời gian dài ông ta trở về cùng một hũ tro cốt của Dương Liễu.

Dương Văn Lễ khóc nước mắt ròng ròng nói Dương Liễu cảm thấy mình không còn mặt mũi để quay trở về nhà. Không thể đối diện với cha mẹ của mình, đã chọn kết thúc tính mạng của mình.

Vợ chồng Dương Chí Phúc ngất luôn tại chỗ, sau khi tỉnh lại thì bị ốm nặng, cả ngày chỉ ôm hũ tro cốt mãi mới thoát ra được.

Sau này Dương Liễu được chôn cất sức khỏe của hai vợ chồng Dương Chí Phúc cũng không được như trước. Gia sản từ lúc đó cũng dần dần rơi vào tay Dương Văn Lễ quản lý.

Chu Hán lại có thể nghe ngóng được nhiều tin tức như vậy, một số tin tức cô cũng không biết.

Có điều thú vị là cuối phong thư Chu Hán viết, có một câu nói…Không biết do đâu sau khi Dương Văn Lễ trở về, thái độ đối với vợ chồng Dương Chí Phúc có thay đổi rất lớn. Ngày trước không quan tâm chăm sóc lúc này lại ân cần thoả hiệp. Giống như thay đổi thành một người khác vậy.

Điểm này Cố Vân Đông không khó để suy đoán, xem ra Dương Văn Lễ vẫn chưa hết hy vọng.

Nhưng hiện giờ ông ta không dám cứng rắn với họ, chỉ có thể cứu vớt bằng cách đi đường vòng. Nhìn xem có thể ra tay từ chỗ vợ chồng Dương Chí Phúc bên này hay không.

Cố Vân Đông thầm cười lạnh, đúng là ngu ngốc vẫn là ngu ngốc. Mãi mãi sẽ không thông minh lên được.

Thiệu Thanh Viễn xem xong gập thư lại cẩn thận hỏi cô: "Nhạc mẫunghe được chắc chắn sẽ rất vui. Lúc này cửa hàng có lẽ khai trương chưa lâu chúng ta qua đó đi!"

Cố Vân Đông gật đầu: "Được chúng ta đi đến cửa hàng hoa, đến lúc đó xem mẹ có dự định gì."

Hai người sửa soạn lại một chút, nói người lấy xe ngựa rất nhanh đã đến cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa đã khai trương, cuối cùng thì Cố Vân Đông vẫn tới muộn. Nghĩ đến nguyên nhân đến muộn cô không nhịn được lại đánh Thiệu Thanh Viễn một cái.

Bình Luận (0)
Comment