Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 928 - Chương 928. Thiệu Thanh Viễn Hùng Hổ Doạ Người

Chương 928. Thiệu Thanh Viễn hùng hổ doạ người Chương 928. Thiệu Thanh Viễn hùng hổ doạ người

Chương 928: Thiệu Thanh Viễn hùng hổ doạ người

Mao huyện lệnh siết chặt kinh đường mộc trong tay, nhìn sắc mặt nghiêm túc, có chút hùng hổ doạ người của Thiệu Thanh Viễn, cười khan một tiếng.

“Đương nhiên, bản quan thân là quan phụ mẫu, những chuyện như thế này bản quan sẽ nghiêm túc xử lý.” Mao huyện lệnh chỉ chỉ Kiều Kim Thủy: “Vậy…… Chúng ta tiến hành từng bước một. Ngươi nói người này là giả mạo, giả danh lừa bịp xem mạng người như cỏ rác, ngươi có chứng cứ gì không?”

“Bản quan chính là nhân chứng. Trước đó không lâu, bản quan đã tham dự đại hội nghiên cứu y thuật ở phủ Tuyên Hòa, lúc đó ta tận mắt nhìn thấy Kiều Kim Thủy, ngoại hình của hắn không phải như thế này. Đương nhiên, nếu Mao đại nhân không tin, có thể tra lộ trình và hộ tịch của hắn, có lẽ sẽ thuận tiện hơn.”

Mao huyện lệnh gật gật đầu, đập kinh đường mộc một cái, mắt lạnh nhìn ‘Kiều Kim Thủy’: “Phạm nhân dưới công đường, ngươi có nhận tội không?”

“Đại nhân, đại nhân oan uổng qua, tiểu nhân thừa nhận, tiểu nhân không phải là Kiều Kim Thủy. Nhưng tiểu nhân không hề xem mạng người như cỏ rác. Tiểu nhân là đại phu, ta sợ mọi người không tin mình, cho nên mới mượn danh tiếng người khác. Nhưng đảm bảo mình không hề hại ai cả, trái lại tiểu nhân còn chữa khỏi bệnh cho không ít bá tánh, việc này rất nhiều người có thể làm chứng cho tiểu nhân.”

Hắn xoay đầu, nhìn những bá tánh đang vây quanh ở bên ngoài xem.

Còn chưa nói tới, khoảng thời gian này đúng là hắn đã tích lũy được một ít thanh danh, trong đám người ồn ào, cũng có mấy người đứng ra nói đỡ cho hắn: “Đúng vậy, đại nhân, tuy người này là giả mạo nhưng hắn cũng chữa bệnh cho người ta. Trước đó có mấy người bệnh sắp chết được hắn cứu sống, y thuật của hắn thật sự rất tốt. Theo ta thấy, nói không chừng y thuật của hắn còn tốt hơn cả vị Kiều đại phu thật sự kia.”

Cố Vân Đông cũng đang đứng ở trong đám đông cười khẩy một tiếng.

Thiệu Thanh Viễn ở đại đường cũng cười: “Phải không? Có cả y thuật giúp cải tử hồi sinh à?”

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy được Thiệu Võ.

Thiệu Thanh Viễn vẫy tay một cái, Thiệu Võ lập tức dẫn người vào trong. Mao huyện lệnh vẻ mặt khó hiểu, Thiệu Thanh Viễn nói: “Đây là người sắp chết lại được hắn ta cứu sống mà mọi người nói, không bằng nghe thử một chút xem hắn nói thế nào?”

Người nọ bị Thiệu Võ đẩy tiến vào, nhanh chóng quỳ xuống, đầu cũng không dám nâng lên.

Đến khi Mao huyện lệnh gõ kinh đường mộc hỏi hắn, hắn mới liếc mắt nhìn ‘Kiều Kim Thủy’, nơm nớp lo sợ nói: “Thảo dân nói. Thật ra, thảo dân không hề bị bệnh, là, là hắn cho thảo dân hai lượng bạc, nói thảo dân giả bộ. Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, thảo dân biết sai rồi.”

“Đủ rồi, câm miệng.” Mao huyện lệnh nhìn về phía ‘Kiều Kim Thủy’: “Bây giờ ngươi còn lời gì để nói không?”

Thiệu Thanh Viễn nói: “Nếu lời người này nói không được xem là chứng cứ, vậy có những người đã từng được ngươi trị bệnh, chắc cũng có những người sau khi uống thuốc bệnh tình chẳng những không khỏi mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng, không bằng phái người đi kiểm tra một chút?”

Sắc mặt ‘Kiều Kim Thủy’ trắng bệch, nháy mắt cả người tê liệt, không thốt lên nổi một câu.

Trong lòng Mao huyện lệnh thầm mắng một tiếng ‘Phế vật’, trên mặt lại mang theo tức giận: “Ngươi thật to gan, lại dám coi mạng người như trò đùa, hãm hại người khác, tội không thể tha. Người đâu, đánh hai mươi đại bản, giải người vào trong đại lao. Chờ sau khi bản quan điều tra rõ ràng hắn có hại chết mạng người hay không, sẽ xử trí thêm.”

“Đúng vậy.”

‘Kiều Kim Thủy’ muốn xin tha, nhưng nha dịch đã nhanh tay bịt miệng hắn lại, sau đó ấn người nằm lên một cái ghế dài đặt ở đại đường, bắt đầu dụng hình.

Hai mươi đại bản rất nhanh đã đánh xong: ‘Kiều Kim Thủy’ bị áp giải xuống.

Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn gương mặt không còn giọt máu của Lý Chí, nhắc nhở Mao huyện lệnh: “Đại nhân, kế tiếp có phải nên thẩm tra xử lí vụ án Dương Hạc trúng độc rồi không?”

Mao huyện lệnh nghẹn họng, cảm thấy có chút không cam lòng.

Hắn và sư gia liếc mắt nhìn nhau một cái, hắn cũng hiểu hôm nay muốn thu thập Dương gia sợ là không có khả năng.

Nhưng hắn cũng không muốn để Dương gia yên ổn.

Ho nhẹ một tiếng, Mao huyện lệnh có chút khó xử nói: “Về án trúng độc của Dương gia, Thiệu đại nhân có chứng cứ gì không? Hơn nữa nếu là án trúng độc của hắn, đương sự tốt nhất nên có mặt ở đây. Hắn bị trúng độc, sợ là không tiện đi lại. Không bằng ngày khác……” MAyy dich

“Đại nhân, thảo dân Kỷ Đông Lâm ở y quán Kỷ gia. Án kiện đầu độc Dương Hạc xảy ra trong y quán của thảo dân, người mà hung thủ muốn đối phó chính là thảo dân, thảo dân có thể làm chứng.” Ông chủ Kỷ đi ra khỏi đám đông, quỳ trên đại đường.

Mao huyện lệnh lạnh lùng quét mắt qua liếc nhìn hắn một cái.

Sau đó, Thiệu Thanh Viễn cũng lên tiếng: “Tuy Dương Hạc không ở đây, nhưng hắn đã ủy thác cho bản quan cáo trạng Lý Chí.”

“Không biết Thiệu đại nhân và Dương Hạc có quan quan hệ gì?”

Thiệu Thanh Viễn: “Dương Hạc là biểu huynh của vợ ta.”

Trong lòng Mao huyện lệnh rơi lộp bộp một cái, không ngờ…… Thật sự là thân thích.

Biểu muội của Dương Hạc? Từ khi nào mà Dương gia lại có một đại nhân vật như vậy?

Ngón tay Mao huyện lệnh siết chặt lại, nụ cười trên gương mặt cứng đờ: “Hóa ra là biểu huynh của Thiệu đại nhân, có điều…… Dù sao quan hệ này cũng có chút xa, nếu như thẩm án, vẫn nên có khổ chủ ở đây thì tốt hơn.”

“Ta chính là khổ chủ, ta ở đây.” Dương Chí Phúc biết thể nào Mao huyện lệnh cũng tìm đủ lý do để thoái thác, nghe vậy thì không nhịn được, vội vàng giơ tay lên: “Đại nhân, thảo dân là khổ chủ, thảo dân muốn cáo trạng Lý Chí đầu độc hãm hại tôn nhi ta.”

Dương Chí Phúc nói xong, bước lên theo.

Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn rồi đỡ ông đi vào.

Mao huyện lệnh híp mặt, được, hóa ra Dương Chí Phúc vẫn luôn đứng ở bên ngoài.

Sao vậy? Lúc trước chẳng ho he gì, bây giờ có Thiệu đại nhân ở đây, cảm thấy tự tin là bản thân đã có chỗ dựa vững chắc cho nên mới dám ưỡn ngực ngẩng cao đầu xuất hiện trước mặt hắn có đúng không?

A, để hắn xem xem, vị Thiệu đại nhân này có thể giúp ông ta cái gì.

Mao huyện lệnh hung hăng gõ kinh đường mộc trong tay: “Người dưới công đường là ai, tại sao nhìn thấy bản quan mà không quỳ xuống?”

Dương Chí Phúc chuẩn bị bước lên, đang định quỳ gối bên cạnh ông chủ Kỷ.

Nhưng Cố Vân Đông vẫn luôn đứng bên cạnh dìu ông, dù ông muốn quỳ xuống cũng không quỳ được.

Thiệu Thanh Viễn nhìn về Mao huyện lệnh quan uy mười phần, hắn đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, giới thiệu: “Đây là vợ ta.”

Mao huyện lệnh nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Thiệu đại nhân, kể cả là phụ nhân này là phu nhân của ngài, nhưng gặp quan cũng không thể không quỳ chứ nhỉ? Ngươi cùng phẩm cấp với bản quan, nhưng nàng…… không phải đúng không?”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đúng là không phải.”

“Nếu đã không phải, trên đại đường đang thẩm án, gặp quan không quỳ, đó chính là coi thường triều đình. Bản quan có thể khép ngươi vào tội đại bất kính.”

Dương Chí Phúc vừa nghe câu này thì luống cuống, vội vàng kéo tay Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông giao Dương Chí Phúc cho Thiệu Thanh Viễn, bước tới trước bàn Mao huyện lệnh, nói: “Mao đại nhân muốn ta quỳ xuống sao? Ta chỉ sợ ngài không gánh vác nổi thôi.”

“Không gánh vác nổi ư?” Mao huyện lệnh cười nói: “Lời này của Thiệu phu nhân, bản quan nghe không hiểu lắm.”

“Không sao, ngài cứ xem cái này thì sẽ hiểu.” Cố Vân Đông mỉm cười, trong lòng đột nhiên có chút cảm kích Dịch Tử Lam, thân phận quận chúa này quả nhiên rất hữu dụng.

Cô lấy ra một tấm thẻ bài từ trong tay áo: “Mao đai nhận có biết thứ này không?”

Bình Luận (0)
Comment