Chương 929: Tham kiến quận chúa
Mao huyện lệnh thầm cười nhạo một tiếng, ngước mắt nhìn thẻ bài trong tay cô.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến, cuống quít bật dậy khỏi ghế.
Sau đó Mao huyện lệnh vội vàng vòng qua bàn, đi đến trước mặt Cố Vân Đông, không nói hai lời trực tiếp quỳ xuống: “Hạ quan tham kiến Vĩnh Gia quận chúa, quận chúa vạn phúc.”
Toàn bộ người ở huyện nha đều ngây người, khiếp sợ nhìn Mao huyện lệnh đang quỳ trên mặt đất.
Chờ đã, hắn vừa mới nói cái gì cơ?
Quận chúa!
Có một gã bộ khoái nhanh chóng phản ứng, đột ngột buông sát uy bổng trong tay ra, cũng lập tức quỳ rạp xuống: “Tham kiến quận chúa.”
Đám người sư gia phục hồi lại tinh thần, liên tiếp quỳ xuống theo.
Bá tánh ở cửa nhìn nhau, tuy rằng bọn vẫn còn hơi mông lung , nhưng Mao huyện lệnh là quan phụ mẫu của bọn họ đã quỳ xuống rồi, còn gọi đối phương là…… Quận chúa? Đó chính quý nhân mà cả đời bọn họ khó mà thấy được.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trong ngoài cửa đã quỳ đầy người.
Chỉ có Dương Chí Phúc, hai mắt ông mở to không thể tưởng tượng được nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Vân Đông.
Đây là cháu ngoại của ông sao?
Ông ngơ ngác xoay đầu, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, há miệng thở dốc, giọng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy: “Quận chúa??”
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười nói: “Dạ, Cố Vân Đông được Thánh Thượng thân phong là Vĩnh Gia quận chúa. Chuyện này tương đối phức tạp, đợi xong việc ở bên này, trở về sẽ từ từ nói cho ông ngoại.”
“…… Được, tốt.” Dương Chí Phúc nuốt nuốt nước miếng, không thốt lên nổi một lời.
Cố Vân Đông ở bên kia bình tĩnh nhìn Mao huyện lệnh một lát, lúc này mới cười nói: “Ta có cần phải quỳ xuống nữa không?”
“Không dám không dám.” Cả người Mao huyện lệnh thoáng run rẩy, gượng cười lên tiếng. MAyy dich
Cố Vân Đông phất tay: “Được rồi, đứng lên đi.”
“Đa tạ quận chúa.” Mao huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai tay chống đầu gối đứng lên.
Chẳng qua vẫn hơi khom người, cung kính mở miệng: “Hạ quan không biết quận chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong quận chúa thứ tội.”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Người không biết không có tội, Mao huyện lệnh cũng không cần phải như thế. Ta tới để nghe thẩm án, Mao huyện lệnh tiếp tục đi.”
Trên trán Mao huyện lệnh nổi lên một tầng mồ hôi, vội vàng gật đầu, phân phó người mang ghế dựa lên để Cố Vân Đông ngồi ở một bên xem xét xử.
Ai ngờ Cố Vân Đông lại gọi ngươi bê một cái ghế khác đến đây, đỡ Dương Chí Phúc ngồi xuống.
Mao huyện lệnh: “……” Ngón tay hắn đâm mạnh vào lòng bàn tay, dưới mí mắt hiện lên sự âm ngoan.
Vĩnh Gia quận chúa là phu nhân của Thiệu Thanh Viễn, có nghĩa đây chính là biểu muội của Dương Hạc.
Không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt này, bỗng nhiên Dương gia lại có chỗ dựa, hắn căn bản không thể nào đắc tội nổi chỗ dựa vững chắc thế này.
Chuyện này rất rắc rối, cũng không biết người chống lưng cho hắn có thể lật đổ vị Vĩnh Gia quận chú này hay không. Trở về hắn nhất định sẽ điều tra kỹ càng lai lịch vị quận chúa này.
Trong đầu Mao huyện lệnh có rất nhiều ý niệm lướt qua, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa, hắn cũng chẳng hề bày tỏ bất kỳ ý kiến gì với thường dân kiêm kẻ thù Dương Chí Phúc đang ngồi ở dưới ghế dựa.
Hắn hít sâu một hơi, gõ kinh đường mộc trong tay một cái, hỏi: “Lý Chí, Dương gia cáo trạng ngươi mưu hại Dương Hạc, ngươi nhận hay không nhận.”
Lúc này Lý Chí đã sớm sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, trước đó đã có một Thiệu Thanh Viễn là mệnh quan triều đình rồi thì thôi đi, bây giờ lại còn mọc ra một vị quận chúa?
Hắn xong rồi, hắn chết chắc rồi.
Bởi vậy Lý Chí căn bản chẳng hề nghe được lời Mao huyện lệnh nói, huyện lệnh nhíu mày, tròng mắt đảo một cái, thình lình gõ cái kinh đường mộc, nói: “Xem ra ngươi không có lời nào để giải thích, như vậy bản quan tuyên bố, ngươi mưu hại……”
“Từ từ.”
Mao huyện lệnh còn chưa nói xong đã bị Thiệu Thanh Viễn cắt ngang. MAyy dich
“Thiệu đại nhân có gì vấn đề sao? Ngài có kiến nghị gì với lời tuyên án cuối cùng sao?” Trên mặt Mao huyện lệnh tươi cười, thái độ cực kỳ cung kính. Như thể chỉ cần Thiệu Thanh Viễn mở miệng, hắn ta sẽ lập tức làm theo lệnh, kể cả tử hình Lý Chí cùng chẳng sao, tuyệt đối sẽ không có nửa lời phản bác.
Thiệu Thanh Viễn vui vẻ, thời điểm mấu chốt này mà Mao huyện lệnh còn muốn vu hại họ tội bất nghĩa.
Hắn cười nói: “Vừa rồi Mao đại nhân định tuyên án sao? Có phải là hơi qua loa rồi không? Chuyện này, mặc dù ta chưa từng thẩm án, nhưng cũng từng dự thính rồi. Trước khi tuyên án phải có chứng cứ xác thực để lòng người tâm phục khẩu phục, ngài nói xem có đúng không? Lý Chí này chưa hề nhận tội, cũng chưa thấy chứng cứ, bây giờ đại nhân tuyên án hắn có tội hay không hình như không hợp quy củ cho lắm?”
Mao huyện lệnh: “……” Ngươi con mẹ nó còn rất cơ trí.
Cố Vân Đông ở bên kia còn cố tình trực tiếp xé tan tính toán trong lòng hắn: “Mao huyện lệnh đưa ra quyết định đơn giản dễ dàng, lại còn gấp gáp nóng lòng định tội Lý Chí sau khi ta công khai thân phận như vậy. Nếu như việc này được truyền ra, chỉ sợ người ta sẽ nghĩ ta muốn lấy quyền thế áp người, bức bách ngươi.” Nói xong cô còn quay đầu, hỏi bá tánh đang xem xét xử ở bên ngoài: “Mọi người thấy ta nói có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Quận chúa nói đúng, sao có thể thẩm án mà không có chứng cứ như vậy chứ?”
“Quận chúa không hổ là quận chúa, quả nhiên hiểu rõ đạo lý. Tuy rằng quận chúa thân phận tôn quý, nhưng không hề ỷ thế ức hiếp người. Lý Chí này phạm tội, quận chúa đưa hắn đến nha môn giao cho Huyện thái gia thẩm tra xử lí, dựa theo quá trình và luật pháp triều Đại Tấn ta, quận chúa anh minh.”
“Quận chúa và quận mã gia thẳng thắn, đặt quyền lợi chung lên trên lợi ích cá nhân, chúng ta sẽ không hiểu lầm quận chúa, ngài yên tâm đi.”
Khuôn mặt Mao huyện lệnh vặn vẹo gần như khó có thể duy trì được nữa, một đám vỗ mông ngựa chỉ biết nịnh nọt ton hót, sao trước kia hắn không biết bá tánh huyện thành này lại biết nói chuyện như vậy?
Hắn hơi nhướng cằm lên, muốn xem thử rốt cuộc là ai đang nói chuyện.
Nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy ai đang lên tiếng.
Mà lúc này Đồng Thủy Đào bị Dương lão thái lo lắng ép chạy tới hỏi thăm tình huống, đang hơi gục đầu xuống, che giấu công trạng.
Mao huyện lệnh không còn cách nào, đành phải thầm phun ra một ngụm trọc khí, khó xử nói với Thiệu Thanh Viễn: “Đúng là nếu dựa theo quá trình thẩm án thông thường thì phải có chứng cứ. Có điều, không có ai nhìn thấy Lý Chí hạ độc Dương Hạc, đây cũng chỉ là suy đoán của Dương Chí Phúc mà thôi, hai bên lại có mâu thuẫn cá nhân, không thể đứng ra làm nhân chứng.”
Dương Chí Phúc tức giận. MAyy dich
Mao huyện lệnh coi như nhìn không thấy, tiếp tục nói: “Nếu như không có chứng cứ thì không thể nào kết tội, vậy chỉ đành phải thả Lý Chí trở về.”
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Không nghĩ tới Mao huyện lệnh đã đảm nhận vị trí quan phụ mẫu nhiều năm như thế, vậy mà chứng cứ ở ngay trước mắt lại không thấy.”
Mao huyện lệnh sửng sốt: “Chứng cứ…… Trước mắt?” Có ý gì đây?
Những người khác có mặt ở đây cũng mù mờ, bá tánh ngoài đại sảnh cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Nhưng bắt đầu truyền đến tiếng rầm rì, đại khái ý nói là Mao huyện lệnh không thông minh cho lắm, ngay cả thẩm án mà cũng không tra rõ.
Mao huyện lệnh nghiến răng nghiến lợi, đèn nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu sang, khiêm tốn thỉnh giáo Thiệu Thanh Viễn: “Xin hỏi Thiệu đại nhân, chứng cứ trước mắt ở chỗ nào? Là ám chỉ ai? Chẳng lẽ lại là…… Thiệu đại nhân ngươi sao?”
Ngươi dám thừa nhận thử xem.
Có điều Thiệu Thanh Viễn lại lắc đầu: “Đương nhiên không phải là bản quan.”