Chương 930: Định tội
“Đó là……”
Thiệu Thanh Viễn cười một tiếng, nói: “Còn không phải là vị ‘Kiều đại phu’giả mạo bị các người lôi vào đại lao lúc nãy sao? Hai người này cùng một giuộc, Lý Chí hạ độc Dương Hạc, chúng ta không biết, nhưng chắc hẳn vị ‘Kiều đại phu’ sẽ biết chứ nhỉ?”
Mao huyện lệnh nhíu mày, đúng vậy.
“Có điều, nếu bọn họ cùng một hội, Vi Hoa sẽ nói thật sao?” Gã giả mạo Kiều Kim Thủy kia tên thật là Vi Hoa, vừa rồi lúc ký tên ấn dấu tay hắn đã khai báo tên tuổi và quê quán.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, vô cùng chắc chắn: “Sau khi bị đại nhân thẩm vấn, ta nghĩ hắn sẽ không dám nói dối lừa gạt đại nhân nữa đâu.”
Đương nhiên Vi Hoa không dám nói dối, hai người bọn hắn hạ độc Dương Hạc, mặc dù độc dược không tính là phức tạp nhưng vẫn để lại dấu vết. Chỉ cần hao tổn tâm tư điều tra một chút, nhất định sẽ phát hiện độc dược là do một trong hai người bọn hắn tung ra.
Hơn nữa cặn thuốc gì đó, khẳng định là có thể tìm thấy một ít dấu vết trong nơi ở của Vi Hoa và Lý Chí.
Nếu như lục soát ra độc dược ở chỗ ở của bọn hắn, người hạ độc chính là một trong hai người.
Nếu như Vi Hoa nói Lý Chí không phải là hung thủ, vậy hung thủ chính là hắn.
Hắn và Lý Chí tuyệt đối không phải là sinh tử chi giao có thể gánh tội thay cho hắn ta. Giao tình giữa hai người hời hợt, hắn không khai ra mới là lạ, nói không chừng Vi Hoa còn có thể khai ra nhiều hơn những gì bọn họ tưởng tượng.
Chắc chắn Mao huyện lệnh đã nghĩ tới điều này, chẳng qua hắn không quá cam tâm tình nguyện mà thôi.
Chỉ tiếc, có Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ở đây, hắn thân bất do kỷ.
Mao huyện lệnh dặn dò một gã bộ khoái ở bên ngoài: “Ngươi đi hỏi Vi Hoa hung thủ có phải Ly Chí hay không, hỏi hắn có chứng cứ gì không.”
“Vâng.”
Cố Vân Đông: “Thiệu Võ, ngươi cũng đi theo đi.” Sau khi nói xong, cô còn đặc biệt vẽ vời giải thích thêm với Mao huyện lệnh: “Mao đại nhân đừng hiểu lầm. Không phải là ta không tín nhiệm ngài, chỉ là Thiệu Võ là người cực kì cẩn thận và tỉ mỉ, nói không chừng trong quá trình thẩm vấn, hắn sẽ phát hiện được thu hoạch ngoài ý muốn từ lời khai của Vi Hoa. Ngài yên tâm, ta đảm bảo hắn sẽ không chạm vào Vi Hoa dù chỉ một chút.”
Mao huyện lệnh cười ha hả, còn không bằng đừng giải thích thì hơn.
Thiệu Võ cùng hai tên bộ khoái nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã lại xuất hiện ở đại đường, kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Vi Hoa làm chứng chỉ tội Lý Chí, hơn nữa hắn còn có chứng cứ.
Mao huyện lệnh thầm thở dài trong lòng, có chút đáng tiếc. Nhưng mà mọi việc đã đến nước này, hắn đập mạnh kinh đường mộc một cái, hỏi kẻ dưới đại đường: “Lý Chí, ngươi hạ độc Dương Hạ, tội danh này ngươi nhận hay không nhận.”
“…… Ta nhận.” Lý Chí không có lấy nổi nửa phần tâm tư phản kháng. MAyy dich
Vừa rồi từ lúc bắt đầu, hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Lý Chí nhận tội, tuy nhiên hắn không hại chết người, cho nên cũng không đến mức tử hình.
Hắn bị áp giải đi xuống, bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay, trên mặt Mao huyện lệnh tươi cười, nhưng trong lòng lại khổ muốn chết.
Hắn gõ kinh đường mộc một cái, trong giọng nói mang theo một tia vô lực: “Bãi đường.”
Tiếng Sát uy bổng vang lên, bá tánh đứng ngoài cửa cũng dần tản đi.
Ông chủ Kỷ cũng đã đứng lên, bây giờ Lý Chí đã bị kết án, chứng minh y quán của bọn họ bị người ta hãm hại, trả lại trong sạch cho bọn họ.
Mao huyện lệnh từ sau bàn đi ra, đến trước mặt Cố Vân Đông, chắp tay nói: “Quận chúa và quận mã gia từ xa đến, không bằng để hạ quan làm chủ, mời mọi người ở lại dùng bữa tối có được không?”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau: “Được.”
Dương Chí Phúc cũng muốn ở lại, nhưng lại bị Cố Vân Đông khuyên trở về, cô nhỏ giọng ghé vào tai ông nói thầm: “Ông ngoại, cháu biết ông lo lắng cái gì. Ông yên tâm đi, trong lòng cháu và Thanh Viễn hiểu rõ, sẽ không bị Mao huyện lệnh lừa gạt.”
Lúc này Dương Chí Phúc mới được Thiệu Võ dìu đi.
Ông đi đến y quán Kỷ gia trước, lúc trước Dương Hạc trải qua một phen lăn lộn, bây giờ sắc hắn không tốt lắm, cũng may bên trong y quán có lão đại phu cho nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Đến khi Dương Chí Phúc trở về, biết hắn không sao ông mới an tâm.
Còn chưa kịp hỏi cặn kẽ tình hình cụ thể, hắn đã có chút không chịu nổi lại bắt đầu ngủ mê man.
Dương Chí Phúc nhờ Thiệu Văn tiếp tục chăm sóc hắn, rồi về nhà trước, lão bà trong nhà còn đang chờ ông trở về báo bình an.
Nhưng đến khi bước vào cửa viện, ông lại phát hiện lão bà đang vui vẻ nói giỡn với nữ nhi ở trong sân, ông đột nhiên có chút sững sờ.
Vẫn là Cố Đại Giang bước đến trước nói: “Nha đầu Thủy Đào đã nói hết chuyện ở huyện nha với chúng con rồi. Mọi người biết chuyện đã được giải quyết nên đang tính toán xem buổi tối ăn cái gì.”
Dương Chí Phúc thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Buổi tối thì dễ thôi, khó khăn lắm các ngươi mới tới đây một chuyến, ta và lão bà sẽ làm vài món điểm tâm đặc sản huyện An Nghi cho các ngươi ăn.”
Trước kia Dương Chí Phúc chẳng bao giờ xuống bếp, trong nhà đã có tức phụ và hạ nhân, làm gì có chỗ nào cần đến ông?
Sau khi dọn đến đây, ông không có việc làm, Dương lão thái lại bị trật chân, có rất nhiều việc không tiện làm, cho nên Dương Chí Phúc bắt đầu tập làm.
Chưa kể, không ngờ tay nghề nấu nướng của ông cũng rất khá.
Có điều hôm nay sau khi nhìn thấy Khả Khả, ông cảm thấy không có gì kỳ lạ. Khả Khả tuyệt đối là giống ông.
Cố Đại Giang gật đầu: “Được, con và Liễu Nhi đi mua đồ ăn.” Dừng lại một chút, ông nói thêm: “Buổi tối thông gia không ăn ở đây, một lát nữa sẽ trở về, cho nên không cần nấu quá nhiều.”
Dương Chí Phúc sửng sốt, vội vàng nhìn về phía Bạch Ung: “Sao lại không ăn ở đây? Vừa mới tới chưa được bao lâu, sao chưa gì đã muốn đi rồi?”
Bạch Ung giải thích: “Dương lão đệ, ông không cần khách khí. Lát nữa chúng ta phải quay về khách điếm để sửa sang lại đồ đạc, ngày mai còn phải đi mua nhu yếu phẩm. Chúng ta định ngày kia sẽ rời khỏi huyện An Nghi, chuẩn bị quay về phủ Linh Châu.”
Dương Chí Phúc kinh ngạc: “Quay về phủ Linh Châu ư?”
“Phải, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải trở về, cho nên không thể ở huyện An Nghi lâu hơn. Chủ yếu lần này chúng ta đến đây là để gặp Dương lão đệ các ngươi. Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng chúng ta đã biết nhau, lần tới gặp mặt sẽ dễ dàng hơn. Lần sau, chúng ta sẽ cùng hẹn ngày nói chuyện uống rượu. Hơn nữa nhân lúc Dương lão đệ ngươi vẫn còn khỏe mạnh, cũng có thể đến phủ Linh Châu du ngoạn, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”
Dù sao bọn họ cũng là người nhà của A Dục, cách nhà họ Dương một tầng quan hệ, ăn xong một bữa cơm coi như được rồi, sao có thể ngày nào cũng đến ăn trực ở nhà người ta chứ?
Hơn nữa, vất vả lắm nhà người ta mới được đoàn tụ, tất nhiên nên thức thời để bọn họ có thêm thời gian hàn huyên tâm sự, tóm lại là có người ngoài ở đây không tốt cho cho lắm.
Dương Chí Phúc nghe thấy ông nói như vậy đành phải từ bỏ.
Hai bên lại nói chuyện một hồi, sau đó ông tiễn đoàn người Bạch gia ra khỏi cổng viện.
Thím cách vách vẫn luôn ngó nghiêng sang bên này, lúc nãy thấy Dương Chí Phúc hớt ha hớt hải rời đi, còn chưa kịp hỏi gì, đã thấy người ta đi rồi.
Bây giờ thấy khách nhà bọn họ định rời đi, thím kia muốn tiến đến hỏi han tình hình một chút.
Nhưng lúc nàng ta đi đến cổng viện nghe ngóng mới phát hiện vẫn còn một nửa chưa đi thì lại từ bỏ.
Dương Chí Phúc đóng cổng viện lại, nhìn một đống lễ vật mà Bạch gia để lại, nhịn không được lắc lắc đầu.
Ngày hôm nay, mọi chuyện hỗn độn lại phức tạp, giống như đang nằm mơ vậy.
Đầu tiên, khi bọn họ đến y quán thăm Dương Hạc, hắn bị hạ độc, lúc đang
bó tay không biết làm thế nào thì mấy người Vân Đông tới.
Sau đó là nhận lại nữ nhi, gặp thông gia, y quán xảy ra chuyện, thân phận của quận chúa của Cố Vân Đông bại lộ, Mao huyện lệnh không thể làm gì Dương gia, bây giờ lại đột nhiên có cảm giác vô cùng an bình.