Chương 931: Đông Sơn tái khởi, khó
Cả nhà họ Dương cùng nhau hợp lực nấu cơm tối, cũng đã lâu rồi Dương Liễu không nấu đồ ăn quê nhà, bây giờ được ăn lại, trong lòng bà cảm thấy có chút xót xa muốn khóc.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn trượng phu và nữ nhi của mình, cùng với khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, bà cố nén lại sự chua chát trong lòng, cười đến phá lệ vui vẻ.
Tuy rằng cơm chiều không phong phú bằng buổi trưa, nhưng bầu không khí giữa bọn họ không còn gượng gạo như trước nữa.
Sau đó từ chỗ Cô Đại Giang, Dương Chí Phúc và Dương lão thái cũng dần biết được lý do tại sao Cố Vân Đông lại được phong làm quận chúa.
Hai người cứ như đang nghe thuyết thư, toàn bộ quá trình trên mặt họ tràn đầy chấn động và kinh ngạc.
Sau khi nghe xong, Dương Chí Phúc mới uống một ngụm rượu, mấp máy môi, cười nói: “Đúng là không thua kém gì đấng mày râu, không thua kém đấng mày râu. Ha ha ha, không thể tưởng được cháu gái ta lại là người lợi hại như vậy, thật khiến người ta kinh ngạc cảm thán. Hóa ra đường trắng kia là do con bé làm ra, các con không biết, ở huyện An Nghi này đường trắng đó quý như thế nào, cho dù muốn mua cũng không được.”
“Đúng vậy.” Dương lão thái cũng gật đầu: “Trước đó ta cũng từng nghe thấy Văn Lễ lầm bầm mấy câu là nếu có cách lấy được việc kinh doanh đường trắng thì Dương gia có thể đông sơn tái khởi……”
Bà nói được một nửa thì ngừng, sau đó thoáng thở dài: “Trách không được hắn đi một chuyến đến phủ Tuyên Hòa, sau khi về lại lập tức thay đổi thái độ với chúng ta.” MAyy dich
Việc Dương gia đông dơn tái khởi có sức dụ hoặc quá lớn đối với Dương gia, cho nên lúc ở phủ Tuyên Hòa hắn mới phí hết tâm tư muốn lôi kéo chút giao tình với Cố gia.
Cho dù bị đánh hết lần này với lần khác hắn cũng không chịu từ bỏ.
Cố Đại Giang nghe xong lại lắc đầu: “Nếu như là hai năm trước, việc kinh doanh đường trắng khá tốt, đúng là có thể giúp Dương gia đông sơn tái khởi, nhưng hiện giờ thì không có khả năng.”
“Lời này là thế nào?” Dương lão thái tò mò hỏi.
Cố Đại Giang: “Vân Đông từng nói, nhiều nhất triều đình chỉ có thể giúp Cố gia lũng đoạn thị trường trong ba năm. Thời gian qua đi dần dà các gia tộc buôn bán lớn cũng sẽ xen vào kiếm một chén canh. Càng nhiều người làm thì lợi nhuận sẽ càng ít. Mặc dù đối với bá tánh mà nói giá cả vẫn như cũ không hề thấp, nhưng Dương gia không quyền không thế, muốn đông dơn tái khởi giữa đám người quyền quý kia, căn bản là không có khả năng.”
Dương Chí Phúc hừ nhẹ: “Còn không phải vậy sao? Đặc biệt Dương Văn Lễ lại chẳng phải người làm ăn kinh doanh. Trước đây hắn đã từng làm sai những gì, chứng tỏ hắn là người không có mắt nhìn. Hai ba năm trước hắn đã biết là có đường trắng, nhưng lúc ấy hắn chỉ biết chờ xem tình hình thế nào, lá gan lại không lớn. Bây giờ muốn làm thì đáng tiếc, đã không còn chỗ cho hắn.”
Kỳ thật Dương lão thái không hiểu rõ việc kinh doanh cho lắm, nhưng qua lời giải thích của Cố Đại Giang, bà vẫn hiểu phần nào.
“Cho nên hắn có đến chỗ chúng ta cũng chỉ uổng phí tâm tư. Lần tới hắn mà đến, ta sẽ nói rõ với hắn, để hắn khỏi phải nhìn chằm chằm bên này.”
Dương Chí Phúc trừng mắt lườm bà một cái: “Bà còn định nói với nó cái gì? Nó vừa tới việc đầu tiên là đuổi người ra ngoài, lần nào tới cũng chẳng có việc gì tốt. Bà nhìn thương thế của Hạc nhi đi, cứ nghĩ đến là ta lại cảm thấy bực mình.”
Dương lão thái không dám nói tiếp nữa, nhưng nhắc đến hắn, trong lòng bà vẫn có chút không đành lòng, vẫn để Bảo nhi vào.
Bà nghĩ, dù thế nào thì Bảo Nhi cũng là cháu trai của mình, là đệ đệ của Hạc nhi.
Để hai huynh đệ bồi dưỡng tình cảm, cũng không phải là không thể. MAyy dich
Hai ông bà tuổi tác đã lớn, đợi đến trăm năm sau, Hạc Nhi chỉ còn cô độc một mình.
Hắn không có mẹ, không có nhà ngoại, cha lại như thế kia, đáng thương biết bao. Bảo Nhi vẫn còn nhỏ, suy nghĩ không quá phức tạp, nếu bồi dưỡng tình cảm tốt sau này hai huynh đệ chúng nó có thể chăm sóc lẫn nhau.
Ai ngờ……
“Được rồi, không nói nữa, dù sao cũng đã nói đoạn tuyệt quan hệ với chúng nó rồi.” Dương Chí Phúc khoát tay, quay sang nói với Cố Đại Giang: “Đại Giang à, chúng ta có thể nhờ ngươi chuyện này được không?”
Cố Đại Giang lại rót rượu cho ông: “Cha, có chuyện gì thì cha cứ việc dặn dò, đừng nói mấy lời nhờ vả gì đó như vậy quá khách khí.”
Dương Chí Phúc nói: “Vừa rồi ta nghe ngươi nói, ngươi đã là tú tài, hơn nữa lại còn là Lẫm sinh*?”
(*dùng trong đời nhà Minh, nhà Thanh, Trung Quốc, chỉ những người được hưởng học bổng lộc của các châu, huyện hoặc phủ.)
“Đúng vậy.”
“Vậy các ngươi có thể ở lại huyện An Nghi lâu hơn một chút không? Thứ nhất là đã nhiều năm rồi chúng ta không được gặp Liễu nhi, chúng ta không muốn tách khỏi nó. Thứ hai, chúng ta muốn ngươi chỉ dạy một chút cho Hạc nhi. Đứa nhỏ Hạc nhi kia thật quá khổ, nó học hành rất chăm chỉ, tiếc là khi còn nhỏ đã bị người ta làm hỏng thanh danh. Đến thư viện bị đồng môn bài xích, ở nhà lại bị mẹ kế nhìn không vừa mắt. Mấy năm nay việc học hành trắc trở, kết quả là thi mãi không đậu. Học vấn của ngươi tốt, ngươi dạy nó đi.”
Cố Đại Giang nghe vậy, rũ mắt bắt đầu trầm mặc.
Ông không nói lời nào, Dương Chí Phúc và Dương lão thái cho rằng ông không đồng ý, khẩn trương nói: “Nếu như ngươi khó xử thì cứ coi như ta chưa nói gì. Ta biết là ngươi phải chuẩn bị thi hương, có thể dành ra một chút thời gian đến huyện An Nghĩ cũng đã không dễ dàng. Chúng ta quả thật là không nên yêu cầu quá nhiều.”
Cố Đại Giang sửng sốt, lập tức cười nói: “Cha mẹ, hai người hiểu lầm rồi. Không phải là con không đồng ý, chỉ là con đang suy nghĩ, thay vì chúng ta ở lại đây, không bằng các người cùng bọn con đến phủ Tuyên Hòa thì thế nào?”
“Đến phủ Tuyên Hòa?” Hai ông bà kinh ngạc.
Cố Đại Giang gật đầu: “Phải, giống như hai người nói, Liễu nhi và cha mẹ vừa mới nhận lại nhau, nhất định sẽ không nỡ chia tay. Cho dù chúng con ở lại đây nửa năm một năm nữa mới trở về thì vẫn sẽ rất nhớ. Con nghĩ, không bằng mọi người cùng nhau đến phủ Tuyên Hòa. Tình hình của Dương Hạc quả thật không tốt lắm, không bằng thay đổi hoàn cảnh, đổi một thư viện khác học tập sẽ tốt hơn.”
Phủ Tuyên Hòa có thư viện Thiên Hải, tuy rằng với khả năng hiện giờ của Dương Hạc thì khó mà vào được, nhưng những thư viện khác lại không có vấn đề gì.
Đến lúc đó đừng nói nửa tháng, bọn họ ở chung một chỗ, cơ hội tham khảo học vấn cũng nhiều hơn.
Hai người Dương Chí Phúc nhìn nhau, đến…… Phủ Tuyên Hòa sao?
Dương Liễu nghe xong đôi mắt sáng lên, liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, cha mẹ đi cùng chúng con đi. Hai người nuôi nữ nhi lớn, bây giờ đã đến lúc để con tẫn hiếu cha mẹ. Các người ở huyện An Nghi còn thường xuyên bị mấy người Dương Văn Lễ tìm tới cửa bới móc, nhìn Dương Hạc là biết, căn bản sẽ không được sống yên ổn.” MAyy dich
“Nhưng, nhưng mà……” Dương Chí Phúc có chút do dự, dù sao Dương Liễu cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, nào có chuyện cha mẹ sống cùng với nữ nhi đã xuất giá chứ. Chuyện này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nói như thế nào?
Dương Liễu nắm chặt tay hai người: “Cha mẹ, đến phủ Tuyên Hòa cùng bọn con đi, con không muốn rời xa hai người.”
Hơn nữa với năng lực của bà bây giờ, hoàn toàn có khả năng nuôi được cha mẹ.
Mặc dù tiệm hoa nhà bà không lớn, nhưng có mấy bồn hoa trân quý, có thể bán ra với giá rất cao.
Tuy nói Cố Đại Giang bây giờ là tú tài, phải tham gia khoa cử, nhưng ông cũng không hề nhàn rỗi.
Thời gian rảnh rỗi ông sẽ chép sách giúp người ta, vẽ chút tranh chữ, kiếm chút bạc hoàn toàn không thành vấn đề . Hơn nữa hàng tuần thư viện Thiên Hải đều có tiểu khảo, ba người đứng đầu đều sẽ có tiền thưởng, học vấn Cố Đại Giang tốt, gần như lần nào cũng được tiền thưởng.
Ông lại là Lẫm sinh, lúc trước khi khảo trung tú tài, quan phủ cũng phát một ít bạc.
Nhất thời Dương Chí Phúc có chút khó có thể hạ quyết định, qua một lúc lâu sau ông mới nói nói: “Để, để ta và mẹ con suy nghĩ cái đã.”
“Được.”