Chương 932: Ta có thể chất của Conan
Dương Liễu và Cố Đại Giang cũng không khuyên ông bà nữa. Cả một nhà cơm nước xong xuôi, lại trò chuyện đến khuya.
Đến khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trở về từ huyện nha, mọi người mới chia ra trở về phòng nghỉ ngơi.
Tuy nói căn nhà của Dương gia không lớn, nhưng cũng có năm sáu gian phòng, dù sao đây cũng là của hồi môn trước đây bọn họ chuẩn bị cho Dương Liễu, bợi vậy nên không quá nhỏ.
Đêm nay tất cả bọn họ đều ở lại Dương gia, ngay cả Đồng Thủy Đào và Thiệu Võ cũng nghỉ lại, Thiệu Văn thì tiếp tục ở lại y quán chăm sóc cho Dương Hạc.
Hôm nay đã trải qua nhiều chuyện, mấy tiểu hài tử Vân Thư Khả Khả ngủ rất nhanh.
Hai người Dương Liễu và Cố Đại Giang an tâm, một lát sau cũng chìm vào mộng đẹp.
Chỉ có Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông thấy đã đến giờ Tý thì đột nhiên mở mắt.
“Không sai biệt lắm, đi thôi.”
“Ừm.”
Cố Vân Đông lấy ra hai bộ y phục dạ hành màu đen, bọn họ nhanh chóng thay quần áo, rồi lặng lẽ không một tiếng động mở cửa phòng đi vào trong sân.
Sau đó bọn họ lờ mờ nghe thấy tiếng động ở nhà chính, là Dương Chí Phúc cùng Dương lão thái, bọn họ vẫn chưa nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói chuyện. MAyy dich
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Cố Vân Đông đè thấp giọng nói: “Tinh lực của ông ngoại bà ngoại khá dư dả.”
“Chúng ta nói nhỏ chút.”
Cố Vân Đông gật gật đầu, sau đó yên lặng trèo lên bức tường ngoài sân, nhanh chóng rời khỏi nhà.
Ngoài đường vắng lặng, không có một bóng người, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu là sáng lạ thường, dường như đang chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
Không bao lâu sau, hai người đã dừng ở trước cổng lớn huyện nha.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, không nhịn được cảm khái một câu: “Thiếp cảm thấy, có lẽ thiếp có thể chất của Conan.”
“Co…… Cái gì?” Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, nghi ngờ nhìn cô.
Cố Vân Đông mặt không đổi sắc: “Ý thiếp là, thiếp có khả năng có thể phân biệt quan tham ô, đi tới đâu cũng có thể gặp phải loại người này. Thiếp thật sự…… quá khó khăn, chẳng biết là thiếp xui xẻo hay là bọn họ xui xẻo nữa.”
Ban nãy khi bọn họ ăn cơm với Mao huyện lệnh, hai bên đã thử dò xét lai lịch lẫn nhau.
Có điều Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều là những con cáo già, gặp nhiều người, ngày thường những người bọn họ giao thiệp đều như Tần Văn Tranh vậy, cái gì nên nói không nên nói bọn họ đều đã có kinh nghiệm.
Mao huyện lệnh tự nhận mình cẩn thận nhưng đáng tiếc vẫn thiếu kiến thức, nói thêm vài lời đã tự vạch trần bản thân.
Cố Vân Đông thật đúng là không ngờ tới, Mao huyện lệnh này thế mà lại là người của Bình Nam Hầu.
Rất tốt, Bình Nam Hầu đã bị xử lí, Mao huyện lệnh coi Bình Nam Hầu là chỗ dựa, cũng không phải thứ gì tốt.
Cho nên buổi tối bọn họ lẻn vào nha môn tìm chứng cứ hắn và Bình Nam Hầu qua lại.
Bọn họ cũng không có cách nào khác, qua đêm nay, Mao huyện lệnh nhất định sẽ phái người đi tìm hiểu lai lịch của Cố Vân Đông. Sau khi nghe ngóng, chuyện ở phủ Tuyên Hòa khẳng định sẽ bị bại lộ. Chuyện Bình Nam Hầu bị Dịch Tử Lam bắt vẫn chưa truyền tới huyện An Nghi, cho nên chắc chắn Mao huyện lệnh vẫn chưa kịp chuẩn bị.
Nhưng chờ đến khi có tin tức, hắn nhất định sẽ tiêu hủy chứng cứ.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn…… Là bất đắc dĩ bị ép buộc. MAyy dich
“Đụng tới chuyện quan lại tham ô, có quan hệ gì với nàng?” Thiệu Thanh Viễn lắc đầu bật cười: “Trong lúc Tiên hoàng tại vị không biết đã nuôi dưỡng bao nhiêu tham quan, cho dù có quan thanh liêm, cũng không dám ngoi đầu lên, nàng cứ nhìn Đái tri phủ là biết.”
Đái tri phủ có năng lực không? Có.
Nhưng mấy năm nay không phải là ông không lập được chút công trạng nào sao? Không phải là không làm được, mà là không dám làm.
Tiên hoàng tin vào mấy sàm ngôn mà đã giết bao nhiêu trung thần lương tướng rồi?
Đái tri phủ căn bản không muốn đến kinh làm quan, ông ở phủ Tuyên Hòa làm một vị tri phủ xoàng xĩnh, mưu cầu một chút phúc lợi cho bá tánh cũng rất tốt.
Nhưng mà, sau khi tiên hoàng băng hà, tân hoàng đế đăng cơ, Đái tri phủ ngay lập tức bắt tay vào chỉnh đốn.
Vốn là người tầm thường, thoáng cái thủ đoạn trở bên sắc bén.
Tựa như biện pháp phòng ngừa đậu mùa lúc trước, và đại hội nghiên cứu y thuật cách đây không lâu, Đái tri phủ làm đến mặt mày đỏ bừng.
Đáng tiếc, ngoài ông ra vẫn còn không ít quan lại không phải người tử tế gì.
Cố Vân Đông nghe Thiệu Thanh Viễn nói cũng rất tán đồng.
Thấy thời gian không còn sớm, hai người nhanh chóng đi vào hậu viện huyện nha.
Thủ vệ trong huyện nha không quá nghiêm ngặt, mặc dù có người tuần tra, nhưng với thân thủ của hai người Thiệu Thanh Viễn, vẫn có thể yên lặng không một tiếng động lẻn vào bên trong.
Ban ngày, nhân lúc đang ăn uống Cố Vân Đông đã tìm cớ đi một vòng huyện nha, cô đã nắm rõ vị trí phòng ngủ và thư phòng của Mao huyện lệnh rồi.
“Chúng ta đến thư phòng trước đi.” Hai người Cố Vân Đông nhìn thấy một hạ nhân lướt qua thì vội vàng tránh ra sau núi giả, thấp giọng bàn bạc.
Thiệu Thanh Viễn nhìn khoảng cách: “Được.” Mới vừa rồi hạ nhân kia đã đi về hướng phòng ngủ.
Hai người nói xong, thật cẩn thận đứng dậy đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới đi ra, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng động. Sau đó một đạo kiếm quang bắn đến từ phía sau
Thiệu Thanh Viễn cả kinh, vội vàng đẩy Cố Vân Đông ra, còn bản thân thì xoay người đón nhận.
Nhưng mà ngay sau đó, thanh kiếm kia lại đột nhiên thu về.
Thiệu Thanh Viễn híp mắt, thấy rõ ràng trước mặt người thì sắc mặt đen sì: “Quả nhiên, chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó.”
Khóe miệng đối phương thoáng run rẩy.
Cố Vân Đông tiến lên một bước, liếc mắt một cái đánh giá hắn, cả giận nói: “Ngươi không ở lại Dương gia bảo hộ tiểu quận chúa mà chạy đến chỗ này làm cái gì?” MAyy dich
Đại Lực kỳ quái nói: “Sao ngài biết ta âm thầm ở Dương gia bảo hộ tiểu quận chúa?”
Cố Vân Đông cười nhạo: “Ngươi cho rằng chúng ta là đồ ngốc à? Tiểu quận chúa đi theo chúng ta mà Dịch Tử Lam lại không phái ai đi theo bảo hộ? Thêm nữa, ngươi chẳng hề có ý định che giấu hành tung cứ thế đi theo sau đoàn xe chúng ta, trừ phi chúng ta mù mới không biết.”
Đại Lực ngước mắt nhìn trời, được rồi, là hắn sai.
Thiệu Thanh Viễn bực mình với sự xuất hiện của hắn: “Ngươi chạy đến chỗ này làm gì?”
“Ta thấy các ngài lén lút rời khỏi Dương gia, cho nên đến đây xem một chút. Sao vậy, huyện nha này có chuyện mờ ám gì sao?”
Cố Vân Đông: “Chúng ta lén lút? Nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ tiểu quận chúa, ngươi theo chúng ta tới đây, chẳng may tiểu quận chúa xảy ra chuyện gì làm sao?”
“Yên tâm, có đồng bọn, bên phía tiểu quận chúa đã có hắn.”
Nghe nói đã có người ở Dương gia, lúc này Cố Vân Đông mới cảm thấy yên tâm.
Nhưng cô vẫn không nhịn được hung tợn nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, thật là, hai vợ chồng bọn họ hành động, hắn đi theo làm cái gì?
Thiệu Thanh Viễn duỗi tay nắm lấy tay cô, rồi nói với Đại Lực: “Nếu đã tới rồi, vậy hỗ trợ chúng ta tìm chứng cứ phạm tội của Mao huyện lệnh đi.”
“Chứng cứ phạm tội?” Đại Lực nhướng mày: “Các ngài muốn trừng trị hắn? Bởi vì hắn ta từng lật đổ huyện lệnh trước ư? Thế thì không được, vị huyên lệnh trước đó xác thực đã phạm tội. Nếu như các ngài muốn lợi dụng việc công để trả thù riêng, ta vẫn nên ngăn cản các ngài lại.”
“Ăn nói hiên ngang lẫm liệt nhỉ! Nếu như ngươi thật sự công chính liêm minh như vậy, hay là về ngăn cản chủ tử nhà các ngươi trước đi, hắn mới chính là người lấy việc công trả thù riêng điển hình đấy.”
Đại Lực không nhịn được sờ sờ cái mũi của mình, vị Vĩnh Gia quận chúa này thật sự nói chuyện không lưu tình chút nào.
Thiệu Thanh Viễn thấy thời gian không còn sớm, cũng lười cãi cọ với hắn, thấp giọng nói: “Mao huyện lệnh cấu kết với Bình Nam Hầu. Nếu như ngươi muốn giúp Vương gia mình lập công thì tốt hơn hết là nên động thủ đi.”