Chương 938: Vừa ăn cướp vừa la làng
Ngay sau đó, một tiếng khóc chói tai vang lên: “Oa……”
Cố Vân Thư: “……” Thật chói tai.
Dương lão thái còn chưa kịp nhìn rõ người trên đất là ai đã vội vàng kéo Cố Vân Thư qua, đánh giá nó từ trên xuống dưới: “Không có việc gì chứ? Có bị đụng vào không?”
“Không có, cháu tránh kịp ạ.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dương lão thái thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu chỉ vào người nằm trên đất, tức giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Đang yên đang lành đụng vào cháu ta làm gì? Người lớn nhà ngươi đâu, ngươi…… Dương Bảo?”
Dương lão thái sửng sốt, đây, đây là Dương Bảo mà?
Dương Bảo ngồi dưới đất, hai tay bó gối, khóc đến tê tâm liệt phế mà mắng: “Ta mới là cháu của bà, ta là cháu bảo bối của bà, bà dựa vào cái gì mà mua đồ ăn cho nó? Trước kia ta muốn bánh nướng lớn, bà chỉ mua cho ta một cái, dựa vào cái gì nó được mua đến vài cái chứ? Lão tú bà này, bà quả nhiên bất công còn hồ đồ. Oa……” MAyy dich
Lúc đầu Dương lão thái nghe còn cảm thấy đau đầu, đến khúc sau thì tức giận đến đỏ mặt.
Dương Bảo vẫn còn khóc lóc nói: “Bà già này, bà ngược đãi ta, bà đối xử với ta không tốt, về sau đừng nghĩ đến chuyện ta hiếu thuận với bà…… A……”
Dương Bảo mắng một nửa, trong miệng đột nhiên bị nhét một chiếc giày.
Hắn ngẩn người, ngước mắt nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt quá mức vô tội của Cố Vân Thư.
Vân Thư nhún vai: “Ngươi quá ồn ào, lời nói lại khó nghe.” Mà hắn lại nhìn thấy lúc Dương Bảo đâm vào mình bị rơi một chiếc giày nên thuận tay nhét vào miệng hắn.
Vẻ mặt Dương Bảo khiếp sợ, ngay cả khóc cũng quên mất.
Dương lão thái thấy bộ dạng này của hắn, trái tim đã trở nên lạnh lẽo, bà lắc đầu: “Dương Bảo, ngươi trở về đi, sau này ta sẽ không mua cho ngươi bất cứ thứ gì nữa, ta cũng không cần ngươi phải hiếu thuận với ta.”
“Đây chính là do bà nói đấy.” Dương Bảo còn chưa nói gì, phía sau đã truyền đến giọng nói bén nhọn.
Lưu thị sải bước đi tới, nhìn thấy dáng vẻ của con trai, lập tức bùng lên cơn giận dữ, một tay rút giày ra, hỏi: “Ai làm?”
Dương Bảo lập tức chỉ về phía Cố Vân Thư: “Là hắn.”
Lưu thị xắn tay áo lên, bước tới trước: “Ngươi là đồ không có giáo dưỡng.”
Dương lão thái vội vàng kéo Cố Vân Thư ra sau lưng: “Ngươi, ngươi làm cái gì đấy?”
Lưu thị hừ lạnh: “Bà tránh ra, hôm nay ta phải giáo huấn cái loại không có mẹ dạy này cho thật tốt.”
Nhưng mà bà ta còn chưa đụng tới, đã bị Dương Liễu tiến lên một bước, đẩy ra.
“Mẹ nó còn ở đây, cũng không tới phiên ngươi tới dạy dỗ.” Sức tay của Dương Liễu còn lớn hơn Lưu thị, trước kia bà đã quen làm những công việc nặng nhọc, sau này trong nhà có điều kiện tốt hơn, những công việc đó cũng không tới phiên bà làm.
Nhưng bà thích trồng hoa, mỗi ngày đều mang chậu hoa đi ra đi vào, cho nên Lưu thị bị bà đẩy nhẹ một cái, cả người đã ngồi trên mặt đất.
Mọi người: “……”
Lưu thị cũng sững sờ, trong nháy mắt sắc mặt bà ta trở nên khó coi, muốn đứng dậy nhào tới chỗ Dương thị.
Khóe mắt nhìn thấy mấy vị sai gia tới, lập tức hét lên: “Giết người, có người ở trước mặt mọi người hành hung người khác, sai gia ngài phải làm chủ cho ta.”
Mấy người sai gia nhận được tin bên này có người đánh nhau nên mới tới, ai ngờ còn chưa tới nơi đã bị Lưu thị gọi lại trước.
Bọn họ cau mày đi tới, hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lưu thị chỉ vào Dương Liễu: “Sai gia, bọn họ, bọn họ thấy hai mẹ con chúng ta nhỏ con yếu ớt, nên động thủ đánh chúng ta, còn muốn đánh chết chúng ta.”
“Đúng vậy, chính là hắn, còn lấy giày nhét vào miệng ta, không cho ta phát ra tiếng.” Dương Bảo cũng chỉ vào Cố Vân Thư lớn tiếng lên án. MAyy dich
Sắc mặt mấy vị sai gia không quá dễ nhìn, đi trước mặt mấy người Dương lão thái hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Ai cho các ngươi làm náo loạn ở đây?”
Dương lão thái vẫn có chút sợ quan binh, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Cố Vân Thư lại tiến lên một bước, khoanh tay và khom người với những người này, nói với giọng lanh lảnh: “Chư vị quan gia, tiểu sinh có lễ.”
Các quan gia có chút kinh ngạc khi nhìn thấy một đứa trẻ lễ phép và nhã nhặn, trông giống như một quý công tử vậy.
Nhưng đối phương lễ phép, đương nhiên ngữ khí của bọn họ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Xem tiểu tử ngươi làm bộ này, đã từng học qua sao?”
“Vâng, tiểu sinh là học sinh của học viện Thiên Hải ở phủ Tuyên Hòa, tuy rằng tạm thời không có công danh, nhưng phu tử đã nói rõ năm sau có thể thử một lần.”
“Ồ, ngươi tuổi còn nhỏ, sang năm đã có thể thi rồi?” Học viện Thiên Hải, đó chính là học viện có danh tiếng trăm năm, phu tử trong học viện ít nhất cũng phải là cử nhân, nhiều năm qua cử nhân, tiến sĩ, trạng nguyên đều có không ít.
Tiểu thư sinh này được phu tử của học viện Thiên Hải nói có thể đi thi, vậy có lẽ hắn có học vấn không nhỏ, tương lai tiền đồ cũng không thể giới hạn.
Đối với loại người này, có thể kết giao đương nhiên sẽ làm.
Về phần đối phương có thể lừa mình hay không, quan sai cũng không lo lắng. Thời buổi này mọi người đều rất tôn sùng người đọc sách, không có khả năng giả mạo, huống chi còn ở trước mặt loại người làm việc trong nha môn như hắn.
Nếu để bị lộ, vậy không phải là tự tìm đường chết sao?
Sai gia này muốn hỏi thêm hai câu, nhưng người bên cạnh nhìn không nổi nữa, lên tiếng nhắc nhở hắn: "Làm chính sự trước. ”
Sai gia kia chợt phục hồi lại tinh thần, lập tức ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt hỏi Cố Vân Thư: “Lời bọn họ nói có phải là sự thật không? Các ngươi định hành hung bọn họ?”
Cố Vân Thư lại chắp tay: “Sai gia, bọn họ nói có, ta nói không có, ngươi cũng khó xử. Không biết sai gia có thể cho phép tiểu sinh hỏi hắn mấy vấn đề không? Sai gia nghe sẽ hiểu ngay.”
“Ngươi hỏi đi.”
Cố Vân Thư xoay đầu, trên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi bước tới phía Dương Bảo vài bước.
“Ngươi tên là Dương Bảo đúng không?”
Dương Bảo không thèm để ý tới hắn, quay đầu đi.
Kết quả sai gia nhíu mày, quát: “Phối hợp một chút, bằng không chúng ta cùng nhau đến nha môn hỏi chuyện.”
Dương Bảo bị khiếp sợ, vội vàng gật đầu không ngừng: “Ta là, ta là Dương Bảo.”
Cố Vân Thư gật đầu: “Vừa rồi chúng ta ở bên này ăn uống nói chuyện rất vui vẻ, cũng không quen biết ngươi, ngươi lại từ phía sau ta chạy tới, muốn đụng chết ta, có phải không?”
“Cái gì không quen biết, bà nội ta……”
“Ngươi chỉ cần trả lời, phải hoặc không phải.” Cố Vân Thư tới gần hơn một bước, âm thanh dương cao.
Dương Bảo mím môi, gật đầu: “Phải, nhưng ngươi đã tránh đi rồi, ta không đụng vào ngươi.”
Cố Vân Thư: “Đúng vậy, ta tránh, điều này chứng tỏ ta tai thính mắt tinh, phản ứng nhạy bén, ta cũng không đụng tới ngươi, chứng tỏ ta nhượng bộ một bước với hành động của ngươi, ngươi nằm trên đất là do ngươi không phanh chân được, có phải không?” MAyy dich
“Cái gì gọi là nhượng bộ, ngươi còn không phải nhét giày……”
“Ngươi chỉ cần trả lời, việc ngươi nằm trên đất không phải do ta làm, có phải không?”
“…… Phải.”
Cố Vân Thư tiếp tục nói: “Nhưng sự nhượng bộ của ta cũng không làm cho ngươi dừng lại hành động sai trái của mình, ngươi còn lớn tiếng chửi bà ngoại ta, từng câu từng chữ đều vô cùng khó nghe, mỗi một từ đều thối như đế giày của ngươi. Làm vãn bối như vậy, ta không thể chịu đựng được khi thấy ngươi đối xử bất kính và nhục mạ trưởng bối ta như vậy nên lấy giày bịt kín miệng ngươi, nên hay không nên?”
Dương Bảo: “……” Nên, không nên sao?
Cố Vân Thư mỉm cười quay đầu lại, nói với mấy quan sai kia: “Ta đã hỏi xong, mấy vị sai gia cảm thấy việc này ai là người sai hơn?”