Chương 939: Chạy đi
Mấy người sai gia nhìn nhau, nói có sách mách có chứng, có nguyên nhân có kết quả, tư duy rõ ràng, bất kể nhìn từ phương diện nào đều chiếm lý.
Ngươi đụng ta thì ta tránh, thân là người đọc sách văn minh có lễ nghĩa, lòng dạ rộng lượng, ta lui một bước không so đo với ngươi. Kết quả ngươi lại lớn tiếng chửi bà ngoại của ta, vì lòng hiếu thuận và bảo vệ trưởng bối, hắn cũng chỉ lấy đế giày bịt miệng người ta.
Rất…… được.
Mấy vị sai gia gật đầu, nói với Dương Bảo kia: “Chuyện này rõ ràng là do ngươi gây sự, ta thấy ngươi mới là người phải theo chúng ta đến nha môn một chuyến.”
Dương Bảo vừa nghe đến nha môn, không nói hai lời đã bò dậy trốn sau lưng Lưu thị: “Mẹ, mẹ cứu con, cứu con với, con không muốn đến nha môn đâu.”
Lưu thị vừa rồi vẫn luôn sững người ở đó, từ lúc nghe thấy Cố Vân Thư nói đến hai chữ bà ngoại, nàng ta mới nhận ra mấy người trước mặt mình là ai. MAyy dich
Người có thể gọi Dương lão thái là bà ngoại còn có thể là ai chứ? Còn không phải là con của Dương Liễu sao?
Vậy hai người xa lạ trước mặt, một già một trẻ, không phải là, là muội muội mà Dương Văn Lễ nói đến kia chứ?
Xong đời rồi, Dương Văn Lễ đã dặn dò phải tạo mối quan hệ tốt với Dương Liễu, bằng không cơ hội đông sơn tái khởi của bọn họ sẽ không còn.
Nghĩ đến đây, Lưu thị nhanh chóng cố gắng nặn ra gương mặt tươi cười, cười cười với Dương Liễu, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía mấy quan sai kia, nói: “Sai gia, đều là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, chúng ta là người một nhà. Con trai ta không hiểu chuyện, nhìn thấy bà nội của mình đối tốt với cháu ngoại nên trong lòng không thoải mái, đứa nhỏ chỉ đùa giỡn mà thôi.”
Vị sai gia kia nhíu mày: “Ngươi nói cái gì vậy? Vậy là ngươi đã báo án giả sao?”
Lưu thị kinh hãi, có chút sợ sệt, vội vàng nhìn về phía Dương lão thái: “Mẹ, mẹ nói với sai gia kia đi, bằng không bọn họ sẽ bắt Bảo Nhi của mẹ đến nha môn. Bảo Nhi còn nhỏ như vậy, mà nó sắp bị bắt đến nha môn, lúc trở về không phải mất nửa cái mạng sao?”
Tuy rằng Dương lão thái phẫn nộ đến lanh tâm, nhưng suy cho cùng, tâm địa bà vẫn không đủ cứng rắn.
Dương Bảo là cháu ruột của bà, chưa từng nghe nói đến việc bởi vì cháu trai mắng bà nội vài câu đã cho người đưa đến nha môn.
Bởi vậy Dương lão thái chỉ có thể mím môi, cười nói với mấy quan sai kia: “Là đứa nhỏ không hiểu chuyện, sai gia……”
Còn chưa dứt, đã bị Cố Vân Thư ngăn lại, hắn lắc đầu với Dương lão thái.
Người nha môn làm sao có thể tùy ý lừa gạt? Nếu Dương lão thái cũng thừa nhận chỉ là đùa giỡn, bọn họ chẳng những trách tội mẹ con Lưu thị, mà đồng thời cũng sẽ mang Dương lão thái đi.
Dương lão thái ngậm miệng, trong lúc nhất thời rơi vào thế khó xử, cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
Cũng may lúc này, Đồng Thủy Đào đột nhiên chạy tới.
Nàng đánh nhau đến cả người đầy mồ hôi, cũng xử lý xong những người đó.
Vốn tới tìm mấy người Dương thị để trở về, không ngờ mới vừa chạy tới đã nhìn thấy mấy vị sai gia đứng trước mặt bọn họ.
Đồng Thủy Đào cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng mấy vị sai gia chỉ đang chặn bọn họ, vì vậy nhanh chóng chạy tới, thở hổn hển nói: “Sai gia, sai gia mau mau, bên kia sắp đánh người đến mất mạng, mau đi xem một chút.”
Vừa nghe tin sắp xảy ra án mạng trong khu chợ mà mình quản lý, bọn hắn cũng không quan tâm đến mấy người Dương lão thái nữa, lập tức răn dạy mấy tiếng, cảnh cáo bọn họ không được có lần sau, sau đó xoay người chạy tới nơi bán hàng rong bên kia.
Đồng Thủy Đào cười hắc hắc, vội vàng nói: “Đi mau, chúng ta rời khỏi đây trước.”
Sau đó cầm lấy giỏ rau và thịt cá từ tay Dương Liễu, ngay lập tức đi trước mở đường. MAyy dich
Dương Liễu đỡ Dương lão thái cũng nhanh chóng đi theo.
Lưu thị cùng Dương Bảo sợ chậm một bước sẽ bị quan sai nhìn thấy, nên cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Đoàn người nhanh chóng rời khỏi chợ, sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ bên ngoài mới dừng lại.
Dương lão thái thở ra một hơi, có chút lo lắng hỏi: “Thủy Đào, người bán hàng rong bên kia, không có việc gì chứ?”
“Ngài cứ yên tâm, không có việc gì ạ.” Đồng Thủy Đào theo Cố Vân Đông lâu như vậy, tuy rằng tính tình trở nên phiến diện, nhưng cũng không phải hoàn toàn trở nên vô lý.
Nàng dám động thủ, cũng dám cam đoan sẽ không xảy ra chuyện.
Quả nhiên, mấy vị sai gia bên kia chạy tới hiện trường, chỉ nhìn thấy mười mấy người bán hàng rong nằm trên mặt đất kêu rên.
Trong đó có một người chỉ vào hướng Đồng Thủy Đào rời đi hét lên: “Sai gia, vừa rồi nữ nhân kia, nàng ta đánh chúng ta thành như thế này.”
Những người khác cũng mồm năm miệng mười nói ra, ồn ào nhốn nháo, gào đến mấy quan sai kia đau đầu.
Nhưng mười mấy người bán hàng rong có thể tạo nên tên tuổi ở khu vực này, đương nhiên là có chút giao tình với mấy vị quan sai quản lý khu chợ.
Hai người trong đó nghe bọn họ tố cáo, lập tức muốn quay đầu đuổi theo.
Ngược lại, vị sai gia trước đó đã nói qua mấy câu với Cố Vân Thư nghe ra điểm không đúng, một tay hắn giữ hai người sai gia kia lại, sau đó nhíu mày hỏi mấy người bán hàng rong kia: “Các ngươi mới nói…… Lão thái thái của Dương gia? Là Dương gia nào?”
“Còn có thể là Dương gia nào? Chính là nhân vật nổi tiếng ở huyện thành chúng ta, nhà Dương Chí Phúc.”
Vừa nói đến Dương Chí Phúc, sắc mặt vài vị sai gia lại đột nhiên thay đổi.
Những người này không biết nhiều tin tức, nhưng không có nghĩa bọn họ không biết gì.
Đêm qua chuyện của vị quận chúa Vĩnh Gia của nhà Dương Chí Phúc kia đã được lan truyền khắp quan phủ nơi bọn họ làm việc.
Nghe nói có một quận chúa ở đây, bọn họ ngay cả làm việc cũng trở nên thật cẩn thận và chăm chỉ.
Bằng không cũng sẽ không nghe nói có người gây chuyện, đã cho mấy người sai gia tới.
Lúc này nghe thấy mấy người bán hàng rong kia nói thì thiếu chút nữa tức chết.
Mấy vị sai gia liếc nhìn nhau một cái, sau đó không nói hai lời tiến lên trói những người này lại: “Dám gây sự ở chợ, các ngươi phải cùng chúng ta đến nha môn.”
Những người bán hàng rong kia đều sửng sốt, vốn dĩ đã bị đánh đến ngã xuống đất bò dậy không nổi, lúc này còn bị trói lại.
“Chuyện này, vì sao vậy sai gia, chúng ta là người bị hại mà, là người kia đánh chúng ta, còn lật đổ sạp của chúng ta. Sai gia, chúng ta oan uổng mà.”
“Oan uổng cái gì mà oan uổng?” Sai gia giơ tay đánh lên đầu hắn một cái: “Các ngươi thật to gan, ngay cả mẫu thân của quận chúa Vĩnh Gia cũng dám nhục mạ, các nàng chỉ ra tay giáo huấn các ngươi đã xem như nhẹ rồi, các ngươi còn cố tình không biết hối cải, vậy thì đi theo chúng ta một chuyến, hoàn toàn hối lỗi mới được thả ra.”
“Quận, quận chúa? Quận chúa gì chứ?”
Vẻ mặt người xem người cũng mờ mịt, kinh ngạc nhìn kết cục của những người bán hàng rong đó, không hiểu sao có chút kinh hoảng. MAyy dich
Mấy quan sai kia thấy thế, cũng sợ những người này vẫn không biết lựa lời đắc tội với người như vậy, dứt khoát phổ cập cho bọn họ một chút.
Kết quả vừa nói xong, tất cả mọi người: “……!!!” Mẹ nó.
Cháu gái ngoại của Dương Chí Phúc lại là quận chúa!!
Ông ấy chẳng những tìm về được đứa con gái đã mất tích nhiều năm, còn có một cháu gái là quận chúa, cháu rễ cũng là quan trong kinh thành.
Vậy sau này gia đình Dương Chí Phúc, chẳng phải sẽ phát đạt sao?
Cho dù gia sản không còn thì sao? Cho dù nhi tử không bất hiếu thì thế nào? Cho dù bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể làm ổ trong sân nhỏ thì có ý nghĩa gì?
Không phải bây giờ họ đang được hưởng phúc sao?
Về sau đừng nói bọn họ là bá tánh bình dân, cho dù là Huyện thái gia gặp bọn họ, cũng phải cung cung kính kính.
Sự ghen tỵ, khiến cho bọn hắn không thể nhận ra.
Nhưng mà những người này không biết, quận chúa trong miệng bọn họ giờ phút này đang ở phía sau bọn họ.