Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 940 - Chương 940. Cố Vân Đông Nghe Góc Tường

Chương 940. Cố Vân Đông nghe góc tường Chương 940. Cố Vân Đông nghe góc tường

Chương 940: Cố Vân Đông nghe góc tường

Cố Vân Đông thấy chuyện bên này cũng không lớn nên yên tâm, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Chúng ta đi thôi.”

Ban đầu bọn họ muốn đi tìm bà vú, nhưng lúc đi được một nửa đường thì vừa vặn gặp được Chu Hán.

Trong khoảng thời gian này, Chu Hán không ra ngoài làm ăn, gặp nhau thì hàn huyên vài câu, thuận miệng hỏi bọn hắn đang đi đâu.

Thiệu Thanh Viễn đương nhiên không thể nói bọn họ đi tìm bà vú, chỉ nói muốn hỏi thăm một chút xem có tiêu cục nào trong thành đáng tin cậy không, tìm mấy người tiêu sư.

Chu Hán vừa nghe xong thì nói mình có thể giúp đỡ, hắn vừa vặn có quen biết một tiêu cục có danh tiếng, năng lực cũng không tồi. MAyy dich

Hai người Thiệu Thanh Viễn vẫn tương đối tín nhiệm hắn, hắn nói tốt, vậy tất nhiên không tồi.

Vì thế hai người đi theo Chu Hán đến tiêu cục trước, tiêu cục kia vừa vặn cách chợ không xa.

Chu Hán hỏi bọn họ có phiền khi qua con đường nhỏ của chợ không, Cố Vân Đông nói không sao cả, sau đó bọn họ đi tới chợ.

Ai ngờ vừa đi tới nơi đây thì nhìn thấy Đồng Thủy Đào quật ngã người bán hàng rong cuối cùng, sau đó vội vã chạy về nơi nào đó.

Cố Vân Đông nhìn ra xa, dường như nhìn thấy mẹ mình.

Thấy các nàng không có việc gì, cô cũng không đi qua, mà đứng ở bên này theo dõi tiếp.

Bây giờ nghĩ lại, chắc không có việc gì, những người bán hàng rong cũng bị quan sai mang đi.

Chợ dần dần khôi phục lại trạng thái ban đầu, tuy rằng còn có không ít người bị khiếp sợ, nhưng vẫn ngay ngắn và trật tự.

Cố Vân Đông giống như lúc mới tới, vẫn im lặng đi theo Chu Hán.

Ba người xuyên qua chợ, không bao lâu sau thì đi vào một con hẻm.

Chu Hán chỉ vào một căn nhà cách đó không xa, nói: “Bên kia chính là tiêu cục Phi Hổ.”

“Đi thôi.”

Ai ngờ vừa bước chân lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc..

Cố Vân Đông nhíu mày nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Có phải Vân Thư không?”

“Hình như là vậy.” MAyy dich

Hai người lại cẩn thận lắng nghe, quả thật là tiếng của Vân Thư, hơn nữa, nghe như đang…… Giáo huấn người khác??

Ba người cũng không đi về phía trước, dứt khoát nghe thử chuyện gì đã xảy ra.

Cố Vân Thư ở góc ngõ nhỏ, khuôn mặt trầm lại nhìn Dương Bảo: “Đến bây giờ ngươi vẫn không biết hối cải có phải không?”

Dương Bảo cảm giác người này giống như có hai mặt, vừa rồi lúc nói chuyện với mấy vị quan sai kia còn cười khanh khách rất lễ phép.

Kết quả vừa mới rẽ qua góc đường dừng lại, mặt hắn lập tức trở nên u ám.

Dương Bảo vốn còn nghĩ, bên này không có quan sai, vậy hắn có thể có thù báo thù có oán báo oán, nhưng vừa nói một câu, đã bị cậu ta mắng.

Dương Bảo làm sao chịu từ bỏ ý đồ, khi ở nhà hắn chính là một thổ bá vương, chưa kể ở trên đầu Dương Hạc tác oai tác phúc, đối xử với bà nội của mình cũng không có nửa điểm tôn kính, ngay cả Lưu thị nói cũng không nghe, bây giờ làm sao có thể chịu thua Cố Vân Thư chứ.

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ta hối cải cái gì? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể nói mấy câu trước mặt mấy người sai gia kia thì cảm thấy bản thân mình ghê gớm. Phải, ta không nói được ngươi, nhưng như vậy thì sao? Ta vẫn có thể cho ngươi xem nắm đấm của ta có cứng hay không. Ngươi nhìn dáng vẻ gà yếu này của ngươi đi, ta thoáng cái là có thể đánh ngươi ngã xuống, bắt ngươi gọi ta một tiếng ông nội, ngươi tin không?”

Nói xong, Dương Bảo thổi thổi lên nắm đấm của mình, khuôn mặt nhăn nhó xông về phía Cố Vân Thư.

Lưu thị vô cùng lo lắng, muốn tiến lên ngăn cản.

Đồng Thủy Đào đứng bên cạnh cho rằng nàng ta muốn giúp Dương Bảo, không nói hai lời lập tức giữ người lại: “Ngươi định làm gì? Vấn đề của trẻ con thì để cho trẻ con tự mình giải quyết.”

Nàng bên này vừa dứt lời, Dương Bảo bên kia đã tràn đầy tự tin đấm vào mặt Cố Vân Thư.

Nhưng mà ngay sau đó……

“Ai u, ai u, ta đau chết mất.”

Cả người Dương Bảo đều bị ném xuống đất, hắn cảm thấy mông của mình bị chia thành hai mảnh.

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin, căn bản không có cách nào tiếp nhận được việc mình còn chưa đụng tới hắn, kết quả trong nháy mắt đã bị người ta đánh ngã.

Hắn bi thương quay mặt đi, chống mình ngồi dậy, sau đó chỉ vào Cố Vân Thư, phẫn nộ mở miệng: “Ngươi, ngươi dám đánh ta.”

“Vì sao lại không dám.” Cố Vân Thư vỗ vỗ tay, ném qua vai vẫn còn dùng rất được.

Hắn tới trước mặt Dương Bảo, nhìn hắn từ trên cao xuống: “Ngươi có hiểu cái gì gọi là thua không? Ngươi cũng đã bị ta đánh đến nằm sấp còn cãi bướng, ngươi cho rằng ai cũng là cha mẹ ngươi, phải nuông chiều ngươi sao? Ngươi nói thêm một câu nữa, có tin ta lại quăng ngã ngươi thêm vài lần không?”

“Ta, ta……”

“Ta cái gì? Ngươi nói xem ngươi có ích lợi gì? Nói chuyện thì chẳng nói lại ta, đánh cũng đánh không lại ta. Những cái này còn chưa tính, vấn đề là ngươi lớn hơn ta, giống như ta, trên người đều mang một nửa dòng máu nhà họ Dương. Tại sao chúng ta lại có sự khác biệt lớn như vậy? Ta thông minh đáng yêu, tính cách hướng ngoại rộng rãi, nhân duyên lại tốt, học vấn cao thâm, hiểu lễ phép biết văn minh, dáng vẻ tuấn lãng, thân thủ còn bất phàm….”

“Còn ngươi thì sao? Nói chuyện thì nói lắp, hành động chậm chạp, còn tản ra một cỗ hương vị làm cho người ta hận không thể tránh xa. Quả thực chính là vô dụng, ngươi nói xem ngươi như vậy, tương lai có thể có tiền đồ gì?”

“Văn không được võ không xong, cũng không có nghệ tinh đặc biệt gì, tính cách còn khiến người ta chán ghét, nhân phẩm cũng không tốt, còn không tự mình hiểu lấy. Một người như ngươi, thế mà lại dõng dạc nói không muốn nuôi bà ngoại ta? Ta thấy thôi bỏ đi, tương lai đừng đến mức không có tiền đồ rồi cần bà ngoại ta tới nuôi ngươi, vậy thì mất mặt lắm.”

Dương Bảo bị nói đến sắp khóc, lần đầu tiên có người nói hắn cái gì cũng không phải, còn phải mất mặt?

Cố Vân Thư: “Ngươi còn có mặt mũi để khóc ư? Ngươi có phải nam nhân không? Khi ta lên năm tuổi đã không khóc nữa rồi.”

“Ai nói ta khóc? Ta không có, ta không có!!” Hắn siêu lớn tiếng phản bác.

Cố Vân Thư: “Ồ.” Ngươi nói không có thì cứ cho là không có đi. MAyy dich

Dương Bảo méo miệng, hắn muốn khóc, nhưng lại không thể khóc trước mặt Cố Vân Thư, bằng không sẽ bị chê cười.

Vì thế hắn xoay người: “Ta không thèm nói chuyện với ngươi, ta phải về nhà.” Bước chân nhanh chóng lao ra ngoài.

Mọi người: “……”

Lưu thị vốn còn muốn ở lại trò chuyện, ít nhất cũng muốn làm quen một chút với Dương Liễu, cải thiện ấn tượng lúc trước.

Nhưng con trai đã chạy đi, nàng ta cũng sợ hắn xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dùng sức dậm chân hai cái, rủa thầm một tiếng, đuổi theo.

Hai mẹ con một trước một sau cứ như vậy rời đi, Dương lão thái lại bị vây trong mớ hỗn độn, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Thôi, vậy thôi sao?

Hóa ra nên dạy dỗ Dương Bảo như vậy sao? Bà đột nhiên cảm thấy, chuyện hai ngày trước Dương Hạc bị đập đầu, có chút oan.

Cố Vân Thư bình tĩnh cắn một miếng bánh rau khô trong tay, nói với mọi người: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Sau đó, đi nhanh về phía trước, người thân không nhận ra bước chân.

“Muốn đấu với ta, cũng không nhìn xem đại tỷ ta là ai, đây chính là nhân vật có thể mắng ngất phu tử.”

Đang ở chỗ góc ngoặt, vừa lúc Cố Vân Đông nghe được những lời này: “……”

Nàng quay đầu, cười gượng nói với Chu Hán: “Hắn nói hươu nói vượn, ta luôn luôn tôn trọng phu tử, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?”

Hình tượng, cần phải giữ hình tượng!!

Chu Hán nhéo cánh tay của mình, nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta tin ngươi.” Nói xong, nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, ngươi tin tưởng thì tin tưởng đi, nhìn tướng công ta làm cái gì?

Bình Luận (0)
Comment