Chương 943: Bà không bị bệnh lao
Cố Vân Đông gật đầu: "Yên tâm, hắn đã không có việc gì rồi, chỉ cần chăm sóc cho tốt là được."
"Không được, ta phải đi xem hắn."
Bà vú Tôn nói xong liền bước ra ngoài cửa, nhưng vừa đi được vài bước, bà ấy lại quay trở về, lắc đầu nói: "Ta không thể đi được, ta bị bệnh lao. . ." Nói được nửa câu, đột nhiên bà khựng lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngươi vừa nói, cái tên Lý Chí nói ta bị bệnh lao kia đã cố ý nói bệnh tình nghiêm trọng hơn đúng không? Thế, cuối cùng thì ta bị bệnh gì vậy?"
Bà vú Tôn vội vàng đưa tay ra trước mắt Thiệu Thanh Viễn thêm lần nữa: "Vị tiểu đại phu này, ngươi xem giúp ta một chút, rốt cuộc thì ta có bị bệnh lao hay không? Có khả năng lây bệnh cho người khác không?"
Cố Vân Đông cười đáp: "Nhìn trạng thái linh hoạt lúc nãy của bà không giống như mắc bệnh lao đâu."
Lúc trước khi vừa mới tiến vào sân nhỏ không khí vẫn còn trầm lặng đấy, vừa nói đến chuyện của Dương Hạc thì bà vú Tôn lập tức có sức sống hơn hẳn. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn lại một lần nữa bắt mạch cho bà vú Tôn, hỏi tình hình sức khỏe trong nửa năm này của bà, có khạc đàm ho ra máu không, buổi tối đi ngủ cảm thấy thế nào, có ho nhiều hay không.
Thiệu Thanh Viễn hỏi vô cùng kỹ lưỡng, dù sao thì bà vú Tôn không muốn chết.
Trước kia khi bị đại phu phán tử hình, cho nên bà mới trở nên sống không còn gì lưu luyến, làm bất cứ chuyện gì cũng không có tinh thần.
Hiện tại biết được kẻ đó chỉ là lang băm, khả năng rất cao là chuẩn đoán bệnh sai rồi. Cho nên lúc này bà nghiêm túc trả lời mỗi câu hỏi, mặc kệ là chi tiết lớn hay nhỏ.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Không phải bệnh lao, yên tâm đi. Chỉ có vấn đề là bệnh này của bà kéo dài hơi lâu, ho khan lâu ngày sẽ khiến phổi bị tổn thương, yết hầu cũng có triệu chứng ho ra máu, cần phải chú ý chăm sóc cho tốt."
"Nói như vậy, ta không bị bệnh lao?"
"Không."
Bà vú Tôn cao hứng trở lại, cảm ơn Thiệu Thanh Viễn rối rít, sau đó vội vàng ra cửa tìm Dương Hạc.
Thiệu Thanh Viễn ở phía sau trầm giọng nói: "Tuy nói không mắc bệnh lao, nhưng bà đúng là bị bệnh, tiếp xúc với người khác dễ lây bệnh. Mà Dương Hạc vừa mới giải độc xong, đang trong thời kỳ suy yếu rất dễ bị nhiễm bệnh."
Bước chân vừa mới tiến lên của bà vú Tôn khựng lại, bà đứng yên một chỗ hồi lâu, cuối cùng vẫn xoay người về.
Vẻ hưng phấn trên mặt vụt tắt, bà vú Tôn cũng ý thức được tình huống hiện tại.
Nghĩ đến vừa rồi mình cao hứng như vậy, lại còn để hai người này ở đây, thật không nên
Bà vú Tôn xin lỗi hai người, rồi ngồi đối diện bọn họ, lúc này bà mới dò hỏi: "Các ngươi, khụ khụ, rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết rõ chuyện của Dương Hạc như thế, dường như rất quen thuộc với hắn."
"Ta là biểu muội của Dương Hạc." Cố Vân Đông đáp: "Bà vú Tôn cũng biết Dương Văn Lễ có một muội muội mà."
"Đúng, chỉ là ta nghe nói đại tiểu thư Dương gia đã. . . Đã qua đời." MAyy dich
"Cũng không phải, đúng là có một vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên hiện tại mới trở về." Cố Vân Đông nói xong, đột nhiên nhỏ giọng nói tiếp: "Hơn nữa chúng ta còn nghe được một chuyện, là chuyện về Nhậm huyện lệnh đấy."
Bà vú Tôn khẽ giật mình, khóe miệng mím chặt, vẻ mặt cũng bắt đầu dè dặt.
"Tại sao biểu tiểu thư lại hỏi về chuyện của Nhậm huyện lệnh? Vụ án kia của hắn năm đó đã kết án. Cũng đã qua nhiều năm như thế, hiện giờ lại nói đến cũng có ý nghĩa gì đâu?"
"Đương nhiên là có ý nghĩa." Cố Vân Đông nheo mắt lại, giọng nói cũng trầm hơn: "Chúng ta hoài nghi vụ án của Nhậm huyện lệnh năm đó có vấn đề, có lẽ tội của hắn không đáng chết."
Bà vú Tôn kinh ngạc: "Ngươi, ngươi nói thật sao?"
"Cho nên ta muốn hỏi bà vú mấy vấn đề."
Bà vú Tôn ngồi thẳng người, giống như bà nghe được mấy chữ ‘Nhậm gia có thể lật lại bản án’ từ trong lời nói của Cố Vân Đông vậy.
Nhưng nói đến Nhậm gia, bà vú Tôn lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ thân phận của hai người xa lạ này.
Cố Vân Đông thấy dáng vẻ dè dặt của bà vú Tôn, lại càng yên tâm hơn.
Cô đưa món đồ mà Dương Chí Phúc đã đưa cho mình ra: "Đây là món đồ mà ông ngoại đã đưa cho ta, chắc hẳn bà vú Tôn đã thấy qua rồi."
Bà vú Tôn híp mắt nhìn một chút, sau đó liền đứng thẳng lưng lên, đương nhiên bà đã thấy qua rồi, đây là một con dấu mà lão thái gia của Dương gia vẫn luôn giữ gìn cẩn thận, ông ấy rất quý trọng thứ này, sẽ không tùy tiện giao cho người ngoài.
Bà vú Tôn lại tỉ mỉ quan sát, dò xét Cố Vân Đông trong chốc lát, lúc này vừa nhìn, quả thật có vài phần giống với Dương lão thái thái.
Bà khẽ thở ra một hơi, nói: "Ta tin tưởng biểu tiểu thư, có vấn đề gì, biểu tiểu thư cứ hỏi đi."
Thiệu Thanh Viễn đưa cho bà vú Tôn một viên thuốc: "Bà vú Tôn uống thuốc trước đi, thuốc này có thể làm cho yết hầu của bà dễ chịu hơn." Một lát nữa, có khả năng sẽ nói hơi nhiều.
"Bà vú Tôn không cần lo lắng, vấn đề ta muốn hỏi cũng không phải việc bí mật gì." Cố Vân Đông vừa cười vừa nói: "Ta muốn biết, Nhậm lão gia năm đó, bên người có phải có một thị thiếp họ Thường hay không."
Thường thị? ?
Bà vú Tôn nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, sau đó lắc đầu: "Không có, lão gia chỉ có hai thị thiếp, một người do phu nhân nâng lên cho hắn, một người khác là do chính hắn nạp, hai người này đều không phải họ Thường."
Nhậm huyện lệnh trên phương diện nữ sắc cũng không quá trầm mê, trái lại thiếu gia thì. . .
A? ? MAyy dich
Bà vú Tôn khẽ giật mình, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Trong số những thị thiếp của lão gia cũng không có ai họ Thường cả, trái lại thiếu gia đã từng nạp một Thường di nương."
Con ngươi của Cố Vân Đông sáng lên: "Thường di nương có dáng vẻ như thế nào, bà còn nhớ rõ không?"
"Thường di nương có vóc người không cao lắm, nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, dáng vẻ thế nào ta cũng không nhớ rõ, chỉ ấn tượng khoảng cách giữa hai mắt nàng ta rất lớn, à đúng rồi, lỗ tai nàng ta rất nhỏ. Ta nhớ lúc trước thiếu gia đã từng nói, hắn rất thích tai nhỏ của Thường di nương, nhìn rất là xinh đẹp."
Nói cho cùng thì tuổi của bà vú Tôn khá lớn rồi, hơn nữa đã qua nhiều năm như thế, Thường di nương lại còn là người không thường xuyên gặp mặt hằng ngày, đương nhiên dáng vẻ nhớ được cũng rất mơ hồ, chỉ có thể nhớ kỹ mấy điểm đặc thù.
Lỗ tai nhỏ?
Cố Vân Đông hít mắt, vậy chính là nàng ta rồi.
Hôm qua Thường di nương đứng trước mặt Mao huyện lệnh kia, do góc độ quan sát nên lỗ tai của nàng ta vừa vặn đối diện với Cố Vân Đông, xác thực tinh tế đẹp đẽ, vóc dáng của nàng ta cũng không quá cao, so sánh với lời bà vú Tôn vừa nói thì có khả năng đúng là người này rồi.
"Bà vú có biết chuyện năm đó vì sao Thường thị lại trở thành di nương của Nhậm thiếu gia không?"
"Biết chứ." Bà vú Tôn gật đầu: "Chuyện năm đó còn gây náo loạn rất lớn trong quý phủ đấy."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nhà của Thường thị này ở một thôn nhỏ dưới huyện Đại Mã, cách nơi này khá xa. Thường gia nghèo, cha mẹ của Thường thị lại là kẻ không có lương tâm, hết ăn rồi nằm trộm gà bắt chó, tiếng xấu vang xa. Thường thị còn có một người huynh trưởng, lớn hơn nàng ta năm sáu tuổi, đã gần hai mươi còn chưa đính hôn, mọi người đều nói Thường huynh trường này sẽ cô độc cả đời."
Thiệu Thanh Viễn cũng hai mươi tuổi còn chưa đính hôn: ". . ." Bị gom vào rồi.
Bà vú Tôn không chú ý đến sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: "Cha mẹ Thường thị đã suy tính, Thường thị xinh đẹp như thế, đến lúc đó gả nàng ra ngoài, rồi nói nhà người ta đưa tiền sính lễ nhiều một chút, để sau này dễ dàng làm mai cho huynh trưởng của nàng hơn. Không ngờ người nhìn trúng Thường thị rất nhiều, nhưng sau khi họ nghe ngóng tình huống của Thường gia xong thì nguyên một đám đều không vui rồi, thực tế thì tiền sính lễ mà Thường gia muốn cũng không ít."
Bà vú Tôn cảm thán rồi lắc đầu, trong giọng nói lại thêm vài phần thương cảm: "Gia đình như thế, cho dù là ta, ta cũng không vui. Nếu cưới Thường thị, nói không chừng còn phải cung cấp ăn uống cho một nhà, bị kẻ khác bám vào trên người hút máu. Chính vì thế, Thường thị này đã qua 15~16 tuổi còn không tìm được người để gả đi."