Chương 944: Thường thị rất thảm
"Thường thị không gả ra được, cha mẹ Thường gia cũng rất căm tức, về sau không biết bọn họ nghe được chủ ý của ai, nói muốn bán Thường thị làm nha hoàn cho người ta."
Có thể là cha mẹ Thường gia căn bản không nghe ngóng kỹ càng tin tức của gia đình mua Thường thị kia, chỉ nghe nói người đến vùng này làm ăn, không phải người địa phương, bọn họ cũng tin tưởng.
Kết quả người mua kia cũng không phải là gia đình nhà cao cửa rộng gì, đó là những kẻ buôn người, thu gom những cô gái trẻ, bọn chúng là người của thanh lâu.
Thường thị vốn cũng không bài xích việc làm nha hoàn cho người ta, ở trong nhà cho tới lúc này nàng ta đều là người làm nhiều nhất ăn ít nhất, được vào phủ người khác làm nha hoàn, chỉ cần chăm chỉ làm việc, nói không chừng còn được chủ tử coi trọng, còn có thể ăn được một bữa cơm no, cũng không bị cha mẹ và huynh trường đánh đến nửa chết nửa sống.
Ai có thể ngờ vừa ra hang sói lại vào miệng hổ, nàng ta bị người ta đưa đi khỏi quê quán, đến huyện An Nghi, cho vào thanh lâu.
Ở nơi này, nàng ta chưa quen cuộc sống tại đây, người quen biết cũng không có một ai, bàng hoàng tuyệt vọng.
Đúng lúc này, thiếu gia Nhậm gia đã xuất hiện.
"Vị khách đầu tiên Thường thị tiếp đãi, chính là đại thiếu gia." Bà vú thở dài: "Kỳ thật con người của đại thiếu gia không tệ, chỉ là phong lưu phóng khoáng, thích uống rượu hoa. Thỉnh thoảng sẽ kết bạn đi tìm niềm vui, cứ như thế đại thiếu gia quen biết với Thường thị."
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ co giật một cái, cái này không gọi là phong lưu phóng khoáng, cái này gọi là. . . Chơi gái chứ?
Chỉ có điều loại chuyện như thế này, ở thời đại này đúng là chuyện thường tình, những văn nhân này không phải ai cũng thích ở thanh lâu tìm kiếm linh cảm để có thể viết ra thơ ca hay sao? MAyy dich
"Sau đó thì thế nào?"
"Sau đó thế nào hả, Thường thị biết rõ thân phận của đại thiếu gia, đại khái là muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, cho nên nàng ta cầu xin đại thiếu gia cứu mình, còn nói sẵn lòng làm trâu làm ngựa báo đáp đại thiếu gia. Đại thiếu gia thương cảm cho thân thế của nàng ta đáng thương, lại yêu thích tính tình của nàng ta, hơn nữa dù sao hắn cũng là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của Thường thị, cho nên đại thiếu gia đã đồng ý."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, làm trâu làm ngựa báo đáp đại thiếu gia Nhậm gia nha. . .
Báo đáp là báo đáp đấy, mặc dù, ngược lại hoàn toàn lời nói của nàng ta.
Bà vú Tôn: "Việc này ban đầu gây náo loạn rất lớn ở quý phủ, đại thiếu gia là công tử nhà huyện lệnh, muốn nạp thiếp, thiếu gì con gái nhà đàng hoàng sao phải nạp thiếp đến từ thanh lâu chứ? Không nói đến việc đại thiếu gia bị người khác chê cười, mà toàn bộ Nhậm gia cũng bị người khác chê cười cả rồi. Nhưng lúc này đại thiếu gia giống như trúng tà, suýt chút nữa cãi nhau trở mặt với cả gia đình."
Sau cùng, Nhậm huyện lệnh và Vương thị vẫn đồng ý.
Trong hậu viện của Nhậm thiếu gia, lại có thêm một vị Thường di nương.
"Nói đến Thường di nương quả thật nàng cũng có chút bản lĩnh, sau khi đại thiếu gia nạp nàng, vẫn luôn sủng ái không suy, ba ngày hai bữa đều chạy đến sân của nàng."
Chỉ có điều về sau bà vú Tôn đi theo mẹ của Dương Hạc đến Dương gia, những việc liên quan đến Nhậm gia cũng không biết nhiều.
Cố Vân Đông dường như đang suy nghĩ điều gì, sau một lúc lâu cô ngẩng đầu lên: "Vào thời điểm Nhậm gia gặp chuyện không may, Thường di nương này chạy đi đâu rồi?"
"Khi ấy quý phủ loạn hết cả lên, ta cũng không nghe ngóng tỉ mỉ. Chỉ biết là lúc đó đàn ông ở Nhậm gia đều bị phán chém đầu, đàn bà thì bị lưu vong, về phần Thường thị. . . Ta nghe nói sau khi nàng biết được tin tức đại thiếu gia bị chém đầu, nhất thời khó có thể tiếp nhận, tự vẫn trong phòng giam, nguyện chết theo đại thiếu gia rồi."
Lúc bà vú Tôn nghe được tin tức này, còn nghĩ rằng bản thân bà đã hiểu lầm Thường thị.
Bà vú Tôn vốn cho rằng Thường thị là ả hồ ly tinh, mỗi ngày thông đồng đại thiếu gia khiến hắn không thể rời khỏi nàng.
Không ngờ nàng lại là một cô gái si tình như vậy, ngày thường nhìn có vẻ yếu đuối, cuối cùng lại dám hành động như thế.
Nhớ lại chuyện cũ, nghĩ đến tình cảnh thê thảm của người xưa năm ấy, bà vú Tôn không nhịn được lau nước mắt.
Cố Vân Đông đưa cho bà một chiếc khăn, bà vú Tôn khựng lại một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Bà cũng vừa nhận ra có điểm lạ ở chỗ nào đó, không khỏi kỳ quái hỏi: "Thường di nương này cũng mất rồi, tại sao đột nhiên các ngươi lại hỏi đến chuyện của nàng?"
"Không có gì, chỉ là có một vài việc muốn tìm hiểu đôi chút." Cố Vân Đông không định nói cho bà vú Tôn biết tình hình thực tế. MAyy dich
Đợi tất cả mọi chuyện điều tra ra manh mối rồi, đương nhiên bà ấy cũng sẽ biết.
Điều cần hiểu đã hiểu, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn bèn định đứng dậy cáo từ.
Cố Vân Đông biết bà vú Tôn ngóng trông Dương Hạc, cho nên nói với bà là không có việc gì, đợi hai ngày nữa bệnh tình của cả hai đều đỡ một ít, lúc này gặp nhau được rồi.
Bà vú Tôn yên tâm, Thiệu Thanh Viễn viết cho bà phương thuốc, để bà đi bốc thuốc uống, sớm ngày trị hết bệnh cũ.
Ngay sau đó, hai người rời khỏi sân nhỏ mà bà vú Tôn đang ở.
Cho đến lúc cả hai đi ra ngoài được một đoạn đường rồi, Cố Vân Đông mới mở miệng, hạ giọng hỏi: "Chàng cảm thấy, thân thế của Thường thị có phải là thật không?"
"Nhậm đại thiếu gia là công tử nhà Nhậm huyện lệnh, cho dù nạp thiếp, chắc chắn Nhậm huyện lệnh cũng sẽ phái người đi xác minh. Cho nên về tình huống ở Thường gia, hơn phân nửa là thật sự. Nhưng . . ." Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Có một điểm rất mâu thuẫn."
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Chàng cũng cảm thấy mâu thuẫn đúng không? Nếu chân tướng về Thường thị giống như bà vú Tôn nói, tâm tư của nàng đơn giản trung thực, chăm chỉ chịu khó, ở Thường gia chỉ có thể bị ức hiếp, vậy làm sao nàng ta có thể liên tiếp nắm lấy hai người đàn ông trong lòng bàn tay được?"
Hơn nữa hậu viện của hai người đàn ông này đều có phu nhân có thị thiếp, những người phụ nữ này cũng không đến mức ăn chay đó chứ, chỉ một cô gái không có mưu mô, đáng thương đến từ nông thôn mà lại không đối phó nổi?
"Chàng nói xem, có khi nào, việc cha mẹ Thường gia nghe người khác nói bán Thường thị đi làm nha hoàn cũng là mưu tính của nàng ta, nhằm thoát khỏi cha mẹ Thường gia hay không? Chỉ có điều nàng ta nhất thời chủ quan lại thiếu kinh nghiệm, cho nên tự đưa bản thân vào thanh lâu?"
Cố Vân Đông có cảm giác chắc hơn phân nửa là mình đã đoán đúng rồi, Thường thị này không hề giống đèn đã cạn dầu chút nào.
"Ừ, hơn nữa gan lớn, dám vu oan giá họa cho Nhậm gia." Thiệu Thanh Viễn đồng ý với cô.
Hiện tại rất rõ ràng, thiếp của Mao huyện lệnh chính là thiếp của Nhậm đại thiếu gia. Chính Mao huyện lệnh đã âm thầm đổi người, sau đó còn cho nàng ta thanh danh tình thâm nghĩa trọng vì chồng mà chết.
"Việc này chờ sau khi Dịch Tử Lam đến thì giao cho hắn thôi, manh mối lớn như vậy, chắc hẳn sẽ giúp hắn rất nhiều."
Cố Vân Đông nhìn Thiệu Thanh Viễn, đây là. . . giúp đỡ Dịch Tử Lam sao? Chẳng lẽ không phải là ngược lại?
Nhưng mà, phu quân của cô nói sao là vậy, cô sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Cố Vân Đông tạm thời không suy nghĩ về việc này nữa, vừa nhìn khung cảnh bên đường ở huyện An Nghi vừa hỏi hắn: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi khách điếm, sáng sớm ngày mai cha mẹ sẽ rời khỏi phủ Linh Châu, chúng ta cùng nhau ăn một bữa."
"Được." MAyy dich
Hai người đi về phía khách điếm, nhưng mà mới vừa đi chưa được vài bước, bước chân của Thiệu Thanh Viễn dừng lại một chút, hắn quay đầu nhìn về phía ngõ nhỏ ở một góc bên cạnh.
Đại Lực trong ngõ 'Xì xì' hai tiếng với bọn họ, thấy bọn họ phát hiện ra bản thân, hắn nhanh chóng chạy vụt vào bên trong ngõ nhỏ.
Thiệu Thanh Viễn: "Chúng ta coi như không phát hiện thôi."
"Được." Cố Vân Đông kiên định gật đầu, dù sao cô cũng có dự cảm không phải chuyện gì tốt.
Hai người thương lượng xong không chớp mắt mà đi về phía trước.
Đại Lực tức giận đến mức suýt hộc máu, hai người này quá không phải thứ tốt lành gì rồi.
Hắn dứt khoát không làm ra vẻ thần bí nữa, trầm mặt chặn đường cả hai: "Ta có lời muốn nói với các ngài."